Thẩm Tư Cương dẫn theo Giản Đường rời khỏi đó, trong một góc khuất đối lập với đám đông ở nhà họ Giản, Lục Sinh nghiền ngẫm sờ cằm, khẽ cất giọng nói trầm trầm của mình: “Giản Đường à?”
Giản Đường của ngày hôm nay mang tới cho hắn một cảm nhận rất khác. Tròng mắt đen sẫm của hắn sâu thăm thẳm, hơi cảm thấy có hứng thú. Bờ môi mỏng nhếch lên, hắn đút tay trong túi quần, nhãn nhã rời khỏi nhà họ Giãn.
“Đoán xem hôm nay tôi gặp được ai?” Hắn vừa bước lại gần chiếc xe đỗ bên đường của mình, vừa gọi điện cho Tiêu Hoành: “Chắc chắn cậu sẽ không ngờ tới.”
“Nếu đã không ngờ tới thì tôi không hỏi làm gì.” Những tiếng ồn rầm rập truyền ra qua ống nghe, giọng nói của Tiêu Hoành có vẻ không mấy đứng đắn: “Lục Sinh, có muốn tới đây chơi không? Đang ở Hồng Cảnh, cô em mới tới thú vị lắm.”
Nghe giọng nói không đứng đắn đó của Tiêu Hoành, Lục Sinh cũng không để ý tới mà nói thẳng: “Giản Đường, tôi đã gặp được Giản Đường ở nhà họ Giản.”
Bên kia đầu điện thoại chỉ trầm mặc trong giây lát rồi lại vang lên tiếng cười hì hì của người đàn ông: “Tôi tưởng là ai, cô ta à? Lục Sinh, cậu nói cái này có ý nghĩa gì đây, tôi đã chơi chán cái loại con gái đó rồi. Cậu gọi điện cho tôi chỉ để nói về cô ta à?”
Lục Sinh than nhẹ trong lòng: “Thật sự là như thế sao? Tiêu Hoành, nếu cậu nghĩ như thế thật, vì sao chơi bời lêu lổng cả ngày như thế?”
“Ha ha, cậu đúng là biết nói đùa, Lục Sinh, tôi vốn là người như thế. Cậu cứ coi như khoảng thời gian trước kia tôi bị cánh cửa kẹp trúng đầu, vậy nên tinh thần mới bị rối loạn.”
Tiêu Hoành đã không nhịn được nữa: “Được rồi, tôi đang chơi vui, không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây.”
Đang chuẩn bị tắt máy, giọng nói trầm thấp của Lục Sinh lại vang lên: “Cậu biết “Ái Tình” đúng không? Bữa tiệc được tổ chức ở nhà họ Giản hôm nay kì thực là muốn bán đấu giá “Ái Tình”. Thẩm Tư Cương cho Giản Đường vay một ngàn bốn trăm tỷ, “Ái Tình” về tay Giản Đường. Tiêu Hoành, cậu nghĩ cho kĩ đi, cái cô Giản Đường dơ bẩn trong mắt cậu đã lấy được “Ái Tình”, đừng có để đến cuối cùng đường đường cậu Tiêu còn không bằng cả một Giản Đường.”
Lần này, không cần Tiêu Hoành phải nói, Lục Sinh nói xong liền tắt điện thoại trước.
Một tiếng “tít” vang lên, khóa xe mở ra, Lục Sinh mở cửa xe rồi bước vào, hắn lái xe đi… Những gì có thể làm hắn đã làm rồi, còn chuyện Tiêu Hoành có thể bước ra khỏi sự suy sụp đó hay không thì phải nhìn quả bom hắn vừa bắn ra có thể tạo thành bao nhiêu uy lực.
Nghĩ tới Giản Đường, vẻ mặt của Lục Sinh có hơi phức tạp, đôi mắt là hiện lên vẻ có lỗi… “Xin lỗi, Giản Đường, tôi đã lợi dụng cô rồi.” Nhưng chỉ nghĩ tới việc Tiêu Hoành có thể vực dậy một lần nữa, lợi dụng một cô gái không thù không oán gì với hắn… Cô gái đó có là gì chứ?
Bờ môi mỏng của hắn nhếch lên, nét nhã nhắn ẩn dưới gọng kính viền vàng hàng ngày tăng thêm một phần lạnh lùng.
Thương nhân coi trọng lợi ích, xem nhẹ chia lìa… Hắn là thương nhân, bản chất của thương nhân chính là lạnh lùng.
“Thật đấy… Thật đấy, chỉ cần thằng nhóc Tiêu Hoành đó có thể phấn chấn lên…” Cho dù những lời hắn vừa nói sẽ khiến Tiêu Hoành càng thêm hiểu lầm Giản Đường, cho dù Giản Đường sẽ chịu bất công nhiều hơn nữa vì chuyện này… Khóe miệng của hắn vẫn đang nhếch, không có chút nhiệt độ nào, đồng nghĩa với việc tỏ rõ ý của hắn! Một Giản Đường đổi lấy một Tiêu Hoành, có đổi không?
Đổi!
Hồng Cảnh
Từ sau khi tắt điện thoại, Tiêu Hoành liền trầm mặt xuống ngồi ở một chỗ. Đám bạn ăn ăn uống uống, không khí rất tưng bừng, chỉ có Tiêu Hoành là không có chút hứng khởi nào.
“Cậu Tiêu, nhớ tới người đẹp nào mà thẩn thơ như thế? Anh em đang kêu cậu uống rượu kìa.”
Một người trẻ tuổi tóc xoăn màu hạt dẻ cười hì hì ngồi lại gần Tiêu Hoành, một tay khoát lên vai Tiêu Hoành, một tay giơ ly Whisky lên: “Cậu Tiêu, các anh em mời cậu uống rượu. Uống!”
Tiêu Hoành đột nhiên đứng lên, hất đổ ly rượu trong tay, hừ lạnh một tiếng: “Ai là anh em của cậu? Cậu là anh em của ai?”
“Ơ…” Người đó ngẩn người ra, tiếp theo thì cười như hiểu ra điều gì: “Ô, mau tới xem này, mọi người tới xem đi này, hôm nay cậu Tiêu của chúng ta lại nói đùa!”
Hắn còn đang nói dở đã bị Tiêu Hoành ngắt lời: “Ha ha! Uống hai ly với mấy người, tụ tập hai lần, liên tự động trèo cao, nhận tôi làm anh em à? Ngại quá, mẹ tôi không sinh nhiều “con trai” như thế. Những chuyện trèo cao thế này phải xem tâm trạng của người ta. Lúc tâm trạng tốt, uống hai ly với mấy người, lúc tâm trạng không tốt thì giả vờ anh em cái gì.”
Hắn cười lạnh nói hết câu này, lấy ra một xấp tiền: “Những ngày qua mấy người chơi với tôi, hôm nay coi như tôi mời, cứ chơi cho thỏa thích đi.” Nói xong, anh ta nhấc cặp chân dài của mình lên rời khỏi căn phòng.
Lúc rời khỏi đó, giây phút mà cửa phòng đóng lại, tên vừa mới tức giận mà không dám nói gì lập tức mắng chửi ầm lên.
Tiêu Hoành không thèm để ý tới, anh ta quay đầu lại nhìn cửa phòng bằng ánh mắt khinh bỉ. Lấy thuốc lá ra, anh ta châm lửa, hít một hơi thật mạnh, thở ra một làn khói trắng. Điếu thuốc vừa mới được châm, còn một đoạn dài chưa hút hết, anh ta thả lỏng ta ra, nó lẳng lặng rơi xuống đất, sau đó anh ta dùng đôi giày được đặt làm bằng da bò dẫm lên, ra sức nghiền lấy nó.
Trong đôi mắt hoa đào của anh ta hiện lên vẻ âm u, dùng đôi mắt không mấy tốt đẹp ấy nhìn ra ngoài cửa sổ. Anh ta nhấc bàn chân đang dẫm trên điếu thuốc lên, sải bước đi ra ngoài.
Chiếc xe chạy băng băng trên đường, tốc độ như muốn bay lên, nhưng anh ta hoàn toàn không chú ý tới, cứ thế ra sức đạp ga.
Đã là mười một mười hai giờ khuya.
Con Maserati chạy thẳng tới trước nhà họ Tiêu.
Chiếc xe vừa dừng lại, cánh cửa xe liền bị đẩy ra, Tiêu Hoành xuống xe, sau đó bước vội vào nhà.
Nghe thấy có tiếng động, quản gia mở cửa ra, vừa thấy người xuất hiện ở ngoài cửa, ông hơi khựng lại rồi nói ngay: “Cậu chủ, ông chủ nói rằng không cho cậu vào nhà.”
Tiêu Hoành gầy rồi, khuôn mặt gầy guộc đó của anh ta vô cùng lạnh lẽo, lúc mở miệng, giọng nói của anh ta khàn khàn khó tả: “Tôi tìm ông nội.”
Quản gia nói: “Cậu chủ, cậu chờ một chút, tôi đi hỏi ông chủ xem.”
Quản gia đi rồi quay lại, khó xử nhìn Tiêu Hoành: “Ông chủ nói là ông ấy ngủ rồi…”
Nếu ông cố Tiêu “nói” là mình đã ngủ, vậy thì sao lại là ngủ được?
Tiêu Hoành cụp mắt xuống, khàn khàn nói: “Tôi biết rồi.”
“Vậy… tôi đưa cậu chủ đi?”
“Không cần.”
Quản gia bất đắc dĩ, chỉ có thể đóng cửa lại.
Tiêu Hoành đứng ngoài cửa, xoay người bước ra ngoài, lúc bước ra tới sân thì dừng lại, rồi bỗng nhiên anh ta xoay người lại, quỳ phịch xuống đất.
Ông cố Tiêu đứng trên tầng hai. Quản gia lại gần: “Ông cố… có người thanh niên nào không mắc phải sai lầm chứ? Ông….”
“Không còn chuyện gì của chú nữa, chú đi nghỉ ngơi trước đi.” Không đợi quản gia nói xong, ông cố Tiêu liền dùng giọng nói thản nhiên đuổi người đi.
Chỉ còn mình ông ta đứng ở cửa sổ, nhìn xuống người đang quỳ dưới lầu… Ông ta kỳ vọng vào đứa cháu trai này, nhưng không thể để nó mắc sai lầm thêm nữa.
“Lần này cứ quỳ thế đi.” Ông cố Tiêu thản nhiên lẩm bẩm.