Cô điên rồi, Giản Đường tự mình biết điều đó.
Nhưng đến giờ phút này, sâu trong đôi mắt của Thẩm Tư Cương là sự ngạc nhiên, thậm chí cô so với Giản Đường của 3 năm trước còn tuyệt vời hơn…Điều này, cô không hề biết!
“Cô nói đi.”
Cô không sợ mất thêm điều gì nữa, bởi vì cô đã không còn gì để mất nữa!
“Tôi muốn…” Thẩm Tư Cương có chút mê loạn, đột nhiên, tiếng nói dừng lại!
Sắc mặt biến đổi, anh thản nhiên liếc qua người phụ nữ: “Cô có thể cho tôi cái gì?”
Anh từ trước đến nay rất lý trí, rất lạnh lùng, làm sao có thể để một người phụ nữ tác động đến anh.
Những lời ông nói vẫn còn văng vẳng bên tai, ông nói rằng khi xuất hiện một người có thể ảnh hưởng đến cảm xúc và quyết định của mình, vậy thì đừng do dự gì nữa, giải quyết kẻ đó ngay đi.
Giản Đường suy sụp… A Lộc, A lộc, tôi vẫn là đồ vô dụng.
Tại sao?
“Vì cái gì? Tổng giám đốc Thẩm, tôi đối với anh mà nói đã không còn tác dụng gì nữa rồi. Anh giơ cao đánh khẽ, buông tha cho tôi, giống như là thả đi một con vật vậy, đơn giản như vậy, dễ dàng như vậy, tại sao không thể buông tha cho tôi?”
Cô suy sụp, “Nếu như anh hận tôi, tôi cũng đã ngồi tù ba năm rồi, cái gì tôi cũng không còn nữa rồi, anh giữ tôi lại còn có ý nghĩa gì không?”
Thầm Tư Cương cười một tiếng: “Giản Đường, ba năm dài lắm sao? Ba năm, một cái mạng người, kẻ nào được lợi hơn? Đương nhiên phải giữ cô lại rồi, giữ cô lại, chậm rãi mà tra tấn cô, đến khi nào cô trả hết khoản nợ mạng người kia thì mới thôi.
Cho dù tôi đồng ý tha cho cô thì cô có từng nghĩ đến, quản gia Hạ lớn tuổi như vậy, ông ấy lại chỉ có Viên Miên là người thân. Nếu như cứ như vậy mà buông tha cho cô, vậy tôi phải làm sao ăn nói với quản gia Hạ đây?”
Giản Đường cúi đầu không nói gì, Thẩm Tư Cương nhíu mày, vẻ đẹp tuyệt vọng vừa rồi như là một tia sáng vụt qua trên người cô rồi nhanh chóng biến mất không chút dấu vết, cô lại trở về dáng vẻ một người phụ nữ nhìn anh là rụt rè sợ hãi.
“Tổng giám đốc Thẩm.” Chính lúc Thẩm Tư Cương vươn tay về phía cô, Giản Đường đột nhiên ngẩng đầu: “Tổng giám đốc Thẩm, anh nói chỉ cần trong vòng một tháng tôi kiếm đủ 16 tỷ vào chiếc thẻ kia thì anh cũng sẽ không quản tôi đi hay ở nữa.
Tổng giám đốc Thẩm, anh là người cầm quyền nhà họ Thẩm của thành phố S này, một lời anh nói còn quý hơn vàng, anh sẽ không đổi ý, đúng không?”
Mặc kệ như thế nào, cô cũng muốn thử một chút… nếu không thực sự là cô đã nợ A Lộc đến kiếp sau rồi.
Cô bé kia nói, em ấy chưa từng đến Nhị Hải, em ấy muốn mở một nhà trọ ở bên bờ biển Nhị Hải... sau đó, thì nhắm mắt lại, không bao giờ mở ra nữa.
Giản Đường đợi Thẩm Tư Cương trả lời, đợi Thẩm Tư Cương quyết định.
Mà Thẩm Tư Cương lúc này trong lòng lại dâng lên một nỗi tức giận… người phụ nữ này thật sự là quyết tâm rời đi.
Trong lòng bốc lên một nỗi tức giận vô hình, đáy mắt anh lạnh lẽo: “Đương nhiên. Nhưng tôi phải nhắc nhở cô, một tháng là hết kì hạn, không có bao nhiêu thời gian.”
Anh đã ra lệnh cho Tô Mịch, anh không tin người phụ nữ này có thể kiếm đủ 16 tỷ.
Đừng nói 16 tỷ, cho dù là 16 triệu thì từ hôm nay trở đi cô cũng sẽ không kiếm nổi một đồng.
Nghe vậy Giản Đường nhẹ nhõm thở phào một hơi, chỉ là mỗi một động tác của cô cho dù là một hành động rất nhỏ đều nằm trong tầm mắt của người đàn ông này.
Thẩm Tư Cương nheo đôi mắt phượng hẹp dài, lộ ra ánh nhìn châm chọc...
Anh nâng đôi chân thon dài của mình, gác lên trên sô pha, cầm lấy tờ tạp chí kinh tế tài chính, lúc ngồi xuống nhẹ nhàng ra lệnh đuổi khách:
“Đi ra ngoài.”
Giản Đường cũng không muốn mình tiếp tục ở lại chỗ này.
Cô đứng dậy khỏi chiếc sô pha rồi đi tới chỗ thang máy, cũng không biết phía sau cô là một đôi mắt sâu thẳm vẫn luôn nhìn theo cho đến lúc cô bước vào thang máy.
Ngay khi cửa thang máy đóng lại, Giản Đường nhìn thoáng qua Thẩm Tư Cương vẫn đang ở phòng khách, người đàn ông đó không hề nhìn lên, vẫn bình tĩnh ngồi xem tạp chí.
Cô hạ mắt.
…
Tập đoàn Lục thị.
Lục Sinh nhìn lướt qua người đàn ông ngồi trong văn phòng của mình: “Cậu gần đây hình như tâm trạng rất tốt thì phải.”
“Đương nhiên rồi, gặp được một con mồi rất thú vị.”
“Kane.” Lục Sinh nghe được lời của người đàn ông kia thì buông văn kiện trong tay ra, nhìn đối phương, rất thận trọng mà nói: “Đừng tiếp tục nữa. Chuyện này cũng không hay ho gì đâu.”
“Không không không, A Sinh, cậu không biết săn bắn là một hoạt động rất có nhã hứng à.”
“Săn bắn nếu thực sự thú vị thì những năm gần đây thế nào mà cậu thay hết con mồi này đến con mồi khác thế?”
Kane nâng ngón trỏ quơ quơ: “Không không không, săn bắn thú vị ở quá trình con mồi bị ngắm trúng, từng chút một rơi vào cạm bẫy. Tôi hường thụ cái quá trình ấy, rất hưởng thụ, là quá trình, là quá trình đấy cậu biết không A Sinh của tôi.”
Lục Sinh theo bản năng mà nhíu mày, “Tôi không có cái hứng thú độc ác như vậy.”
“Đúng, đúng, đúng, trong lòng của cậu chỉ có sự an tĩnh, làm sao...” Kane đột nhiên “ây” một tiếng, “Thực sự xin lỗi, A Sinh.”
Ánh mắt Lục Sinh toát ra những tia sắc lạnh, sau đó dần dần biến mất.
“Sau này không cần nhắc tới cô ấy nữa.”
Lục Sinh thản nhiên nói một câu.
“Lục Sinh, như vậy không được đâu, cậu cứ mãi sống trong quá khứ, không thoát ra được.”
“Là tôi không muốn thoát ra.” Lục Sinh đạm mạc nói, “Được rồi, đi săn bắt con mồi mới của cậu đi.”
Hiển nhiên Lục Sinh không muốn cùng Kane tiếp tục đề tài này.
“Ha ha.” Kane cười một tiếng, nhìn thoáng qua ra ngoài cửa sổ, lại nâng cổ tay lên nhìn đồng hồ: “À, bây giờ còn sớm, cô ấy còn chưa đi làm.”
Lục Sinh tựa như bắt được trọng điểm trong câu nói vừa rồi: “Chưa đi làm...có ý gì vậy?” Hắn cũng thoáng nhìn qua thời gian - 157.
Lúc này đang là thời gian đi làm, cho dù là trước khi tan làm thì cũng không thể là “cô ấy vẫn chưa đi làm”.
“À, con mồi mới thú vị kia làm ở câu lạc bộ giải trí.” Vậy thì phải đi làm buổi tối rồi.
Có một ý nghĩ vụt hiện trong đầu Lục Sinh, nhưng hắn chưa kịp bắt lấy đã biến mất.
Hắn lắc đầu... gần đây có hơi mệt.
Lục Sinh nhíu mày, “Có điều, loại phụ nữ làm ở câu lạc bộ giải trí tôi không biết có điều gì thú vị.”
“Không, không, không, cô ấy rất thú vị, là người phụ nữ thú vị nhất mà tôi từng gặp, có một không hai. A Sinh, tôi nghĩ ra một ý, tôi không đi đến câu lạc bộ nữa.”
“Ha... Vậy cậu buông tha cho con mồi mới rồi?”
Đương nhiên là không có khả năng ấy rồi, lấy hiểu biết của hắn về tính cách của Kane, người kia tuyệt đối không thể chủ động buông tha con mồi mà cậu ta đã ngắm trúng, cho đến khi... săn bắn thành công.
“Không không không, tôi chỉ cảm thấy đi đến câu lạc bộ tìm cô ấy không phải quyết định hay. Đúng, đúng đúng, như vậy đi.” Anh ta nói những lời này vừa như trả lời Lục Sinh vừa như đang lầm bầm một mình.
Lục Sinh cũng quen rồi, hắn chỉ là cau mày, định nói lại thôi, bởi vì hiểu quá khứ của Kane nên những lời này rất khó nói ra được.
“A Sinh, tôi đi trước đây.”
“Ừ.”
Vào lúc Kane cầm lấy tay nắm mở cửa thì Lục Sinh giật mình, thở dài một tiếng,
“Kane, ở một lúc nào đó có một số việc cũng nên một vừa hai phải thôi, làm tổn thương người khác cũng sẽ tự làm tổn thương chính mình.”
“Cậu nói gì vậy, tôi không hiểu.”
Lục Sinh lắc đầu: “Không, cậu hiểu, tôi muốn nói... nếu có một ngày vân mệnh trùng hợp, con mồi cậu coi trọng đụng phải người con gái quan trọng nhất của đời cậu, tôi hỏi cậu, vào lúc đó cậu sẽ làm gì?”
“Không có khả năng đấy.” Kane nói rồi mở cửa rời khỏi văn phòng.