Chân trái giơ ra, nhẹ nhàng ở nửa cầu thang, lão quản gia đang đứng dưới tầng, nhìn thẳng vào người con gái ở đầu cầu thang tầng hai, mặc dù trong phút chốc hết sức ngạc nhiên tại sao quần áo cô mặc trên người không phải là màu trắng, nhưng điều này thì có gì ghê gớm, chỉ cần người con gái này sống không tốt là được.
Bây giờ, trong lòng người con gái này nhất định không dễ chịu, dáng vẻ của cô là đang muốn nhảy xuống sao?
Nhảy đi nhảy đi nhảy đi!
Người đáng chết nên sớm chết đi cho rồi.
Người đáng chết, ba năm trước, nếu tất cả những gì Hạ Viên Miên phải chịu đều để người con gái này gánh chịu, vậy thì... Hạ Viên Miên đã không chết.
Đôi mắt lão quản gia xa xăm như say thuốc độc, nhìn chằm chằm vào Giản Đường ở đầu cầu thang tầng hai... Nhảy đi! Mau nhảy xuống đi!
Giản Đường nhìn vào ánh mắt thâm độc của lão quản gia đang đứng chờ bên cạnh cầu thang tầng dưới.
Đôi môi hồng được chuyên gia trang điểm cố ý dùng màu đỏ tươi khẽ nở nụ cười, chân trái đặt lên bậc cầu thang tiếp theo, cô nhìn thấy rõ ràng sự thất vọng vô cùng trong đôi mắt của lão quản gia.
Quản gia Hạ, tôi không đến mức nghĩ quẩn mà nhảy xuống dưới, chắc ông rất thất vọng nhỉ?
Cô cười khẽ, ngực lại đau.
Người đang đứng dưới tầng, khi cô còn nhỏ cũng đã từng yêu thương xoa đầu cô, nhắc nhở cô và Hạ Viên Miên chỉ chơi ở trong sân chứ không được đi quá xa.
Từng bước, từng bước, vững vàng đi xuống cầu thang, chiếc váy đen càng làm tăng thêm sự gầy gò của cô. Đi qua người lão quản gia không thèm ngoái đầu liếc mắt nhìn một cái.
Giống như ba năm trước đây cô đã từng nói... Không, bây giờ phải là bốn năm trước.
“Tôi không thể tiếp nhận sự hận thù của ông.”
Bốn năm trước như thế, hôm nay vẫn là như thế.
Thẩm Tư Cương đi đến từ góc cua, nhìn thấy Giản Đường, hơi nhớn đôi lông mày dài: “Môi đỏ quá.” Anh đưa tay sờ lên cánh môi của cô, ngón cái nhẹ nhàng lau đi sắc đỏ trên môi: “Thế này là tốt rồi.” Đẹp như thế, anh nhìn thấy là được rồi, sao có thể để cho những người đàn ông trong bữa tiệc nhìn thấy?
Anh lại nhướn lông mày lên: “Phấn đánh dày quá.” Nói xong mặt anh lập tức căng lên, gọi chuyên gia trang điểm đến: “Làm ăn kiểu gì thế? Trang điểm lòe loẹt thế này?”
Chuyên gia trang điểm từ lúc ở trong phòng ngủ ở trên tầng đã sớm đối đầu với Giản Đường, cô ta nhận tiền của lão quản gia, trang điểm như thế này đương nhiên là cố ý.
Trong giây phút này, cô ta ngồi cạnh như một con chim cút, lạnh run cầm cập: “Tổng, tổng giám đốc Thẩm, tôi... tôi sẽ trang điểm lại cho cô Giản.”
“Cô chủ, cô chủ Thẩm.”
“A?”
“Cô ấy là người tôi sắp lấy làm vợ.” Thẩm Tư Cương lạnh lùng nhìn lướt qua chuyên gia trang điểm: “Cô nói cô nên xưng hô thế nào với vợ sắp cưới của tôi?”
Thật bất ngờ!
Khuôn mặt của chuyên gia trang điểm tái nhợt đi, trên trán lập tức đổ mồ hôi, lớp trang điểm tỉ mỉ hơi nhòe đi.
Trong đám người ở phía sau, còn có một người đột nhiên ngẩng đầu lên, ngây ra liếc nhìn đôi nam nữ ở trước mặt không xa, một giây sau, lập tức cúi đầu xuống!
Sự căm hận và buồn đau trong đáy mắt, không nói lời nào.
Trước khi ra ngoài, Thẩm Tư Cương quay người nói với quản gia Hạ: “Quản gia Hạ, chuyện tôi đề cập đến với chú ở phòng làm việc lần trước.”
Đang nói, bả vai của quản gia Hạ khẽ run lên.
“Các ứng cử viên đã được lựa chọn xong. Nhưng nói cho cùng thì chú cũng là người lớn tuổi ở nhà họ Thẩm chúng ta, ông nội không muốn chú rời đi như thế này. Quản gia nhà họ Thẩm, đã làm là làm cả đời, cho đến khi đến tuổi nghỉ hưu, như vậy quản gia Hạ cũng được coi như tuổi cao rồi. Ông nội nói, ít ra cũng niệm tình cũ, qua nửa năm nữa, theo quy tắc của thế hệ trước, quản gia Hạ cũng đến tuổi về hưu, chú có thể rút lui như thường, nghĩa là chú cũng coi như được nghỉ ngơi trong vinh quang.”
Anh tiếp tục nói: “Nể mặt ông nội, tôi đương nhiên đồng ý. Mấy chục năm chủ tớ với quản gia Hạ, tất nhiên tôi cũng hết sức quý trọng. Tôi đã niệm tình cũ, quản gia Hạ cũng nên có tính toán cân nhắc trong lòng mới đúng.”
Mí mắt lão quản gia hơi động đậy... Người đàn ông trước mặt đang cảnh cáo ông: Giữ ông đến khi ông về hưu, niệm tình cũ rồi nhưng ông cũng phải biết chừng mực.
Rõ ràng, là cảnh cáo ông không được nhằm vào tiện nhân Giản Đường kia!
Trong lòng rõ ràng hận đến chết, lão quản gia lại không dám biểu hiện một chút nào ra ngoài, ông hiểu rõ, lúc này, chỉ cần có một chút biểu cảm hay hành động gì để lộ ra nỗi căm hận trong lòng, vậy thì, không cần biết ông chủ có ý kiến gì, hôm nay, chủ nhân trẻ tuổi của nhà họ Thẩm có thể đuổi ông đi ngay lập tức.
“Tôi hiểu ý của cậu chủ.” Lão quản gia trầm giọng nói: “Cho dù đã từng xảy ra chuyện gì, chuyện quá khứ đều là những chuyện đã qua.”
Thẩm Tư Cương gật đầu, quay người, anh dẫn theo Giản Đường lên xe.
Chuyện năm đó có sự nhúng tay của ông nội, ông nội muốn dùng những chứng cứ không hề có sơ hở kia để chứng minh với anh, chuyện năm đó ông không sai, đúng là Giản Đường có tội.
Nhưng ông nội không biết là với tình cảm ông cháu nhiều năm nay, anh hiểu thủ đoạn tính nết của ông nội, những “chứng cứ” không hề có chút sơ hở sơ hở nào không thể chứng minh với anh là Giản Đường có tội, mà chỉ càng khiến anh nhìn thấy rằng mọi chuyện có sự tham gia của ông nội.
Nếu Giản Đường thật sự có tội thì việc gì ông nội phải tốn bao nhiêu công sức để tạo ra “chứng cứ”?
Nếu năm đó là anh sai, anh sẽ dùng cả đời để trả nợ cho cô. Nhưng sự căm thù và oán hận của quản gia Hạ thì Giản Đường không cần phải chịu.
Hôm nay, nhà tạo mẫu trang điểm cho Giản Đường lòe loẹt một cách mất tiêu chuẩn như vậy, trò hề này, ngoài quản gia Hạ thì Thẩm Tư Cương không nghĩ đến người thứ hai.
Nếu cô vô tội thì càng không cần phải chịu căm thù và oán hận của quản gia Hạ. Giống như... Anh cũng đã từng làm những chuyện khốn nạn.
Đèn điện sáng trưng, xe dừng lại ở cửa, Thẩm Đệ Nhất và Thẩm Đệ Nhị ngồi ở trên xe, Thẩm Đệ Nhất lái xe, Thẩm Đệ Nhị xuống xe, mở cửa xe cho Thẩm Tư Cương đang ngồi phía sau, khi đi vòng qua định mở cửa cho Giản Đường thì một bàn tay với các khớp xương rõ ràng đưa ra: “Để tôi.”
Thẩm Đệ Nhị ngây người một lúc rồi lui sang một bên.
Thẩm Tư Cương vòng qua bên kia, kéo cửa xe, đưa bàn tay ra hướng về phía cô đang ở trong xe.
Trên đường đi, trong đầu Giản Đường rất hỗn loạn.
Thà là sống ngây ngô còn hơn phải nhận ra sự đau đớn, sự để ý kia.
Bàn tay này đưa ra trước mặt cô, cô nhìn đi nhìn lại, đẩy ra, tự mình xuống xe.
Bàn tay kia lại đưa tới: “Nắm lấy.” Âm thanh trầm thấp vang lên bên tai.
Giản Đường dừng lại một chút, cảm thấy phản cảm nhưng cố nén sự phản cảm đó ở trong lòng, hít một hơi thật sâu, lại thở dài, đưa tay, nắm lấy... Đúng như mong muốn của anh.
Đã từng năm này qua năm khác, cô không cần mặt mũi để theo đuổi, muốn nắm chặt tay anh nhưng luôn bị anh đẩy ra không chút lưu tình, cô lại cợt nhả đuổi theo nắm lấy bàn tay anh đang buông ở bên người, mặc dù anh không cam tâm tình nguyện để cô nắm tay, nhưng lúc đó, cô cảm thấy khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi.
Giờ đây, tay trong tay lại chỉ còn lại nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
Nơi hai bàn tay chạm vào nhau nóng đến mức cô muốn bỏ ra.
Trước mặt luôn hiện ra hình ảnh theo đuổi tình yêu của những năm tháng tuổi trẻ, cũng hiện ra cả những khổ cực trong ba năm ngục tù.
Bàn tay này trở thành củ khoai lang nóng bỏng tảy, chỉ muốn ném bỏ.
Trang viên nhà họ Thẩm
Tiếng chuông reng reng...
Tiếng chuông điện thoại di động vang lên dồn dập trong đêm tối tĩnh mịch, còn rung lên nữa.
Một bàn tay già nua cầm lên xem, rồi vội vàng ấn nút nghe ngay lập tức: “Lục Mạnh Sơn! Cuối cùng ông cũng nghĩ thông rồi sao? Ông chịu giúp tôi rồi sao? Lục Mạnh Sơn! Tôi đã sớm nói với ông rồi, việc này có lợi đối với ông! Ông luôn không muốn chuyện của mẹ ông...”
“Câm miệng!” Đầu dây bên kia, giọng nói lạnh lùng cắt ngang, đôi mắt Lục Mạnh Sơn lạnh băng: “Ông Hạ, ông còn dám nói thêm một chữ, tôi đảm bảo ông không còn sống để nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa đâu. Ông có tin không?”
“Lục Mạnh Sơn! Ông cũng không cần uy hiếp tôi, mục đích của chúng ta giống nhau.” Quản gia Hạ sớm đã vì câu nói “Cô ấy là người tôi sắp lấy làm vợ” của Thẩm Tư Cương mà tức đến mức không còn tinh thần.
“Ha ha, nhưng tôi cũng không sẽ giúp ông.” Lục Mạnh Sơn cười lạnh, hại một người con gái không thù không oán thành thảm thương như vậy, đương nhiên ông ta không có lương tâm đi xám hối, nhưng tuyệt đối cũng không kéo người con gái này từ mười tám tầng địa ngục lên để đốt đi đốt lại, ngay cả tro bụi cũng không còn.
“Ông hãy nghe cho kỹ, mấy người đó đã xuất hiện ở thành phố S.”
Quản gia Hạ trợn trừng mắt, đồng tử màu xám co lại: “Ông nói gì cơ?”
“Những tên khốn năm đó, người của tôi nhìn thấy bọn chúng ở một con đường nhỏ đang được xây dựng trong hẻm, trời tối, không nhìn rõ, người của tôi cũng không thể xác nhận, họ nói cho tôi biết, tôi vừa xem camera giám sát ở khu vực xung quanh... Lão Hạ, đừng trách tôi không nhắc nhở ông. Nếu để cho chủ của ông tìm thấy người trước, chân tướng thật sự của năm đó sẽ bị lật tẩy, ông nghĩ đến hậu quả đi.”
“Sợ chân tướng bị lộ không phải chỉ có tôi, Lục Mạnh Sơn ông cũng...”
“Ha ha, tôi không vấn đề gì. Lão già kia sẽ không cho phép nội bộ đấu đá nhau đâu.”
“Ông không thể không quan tâm, năm đó...”
“Tút tút!”
Quản gia Hạ mở to đôi mắt, không dám tin nhìn vào điện thoại di động đã bị tắt máy... Sao Lục Mạnh Sơn có thể như vậy?
Đột nhiên trong lúc đó!
Quản gia Hạ tức giận đập vỡ một bình hoa Cảnh Thái Lam: “Lục Mạnh Sơn! Năm đó nếu không phải do ông nhúng tay vào! Con gái Viên Miên của tôi sao lại đến nông nỗi như vậy!”
Bây giờ Lục Mạnh Sơn muốn chối bỏ tất cả sao?
Không có cửa đâu!
Còn nữa, nếu mấy kẻ đó thật sự xuất hiện ở thành phố S, vậy thì... vậy thì việc cậu chủ tìm thấy người là việc sớm muộn.
Nếu, nếu một khi chân tướng năm đó dần dần bị lộ ra... Vậy thì Viên Miên? Viên Miên phải làm sao?
Nắm chặt điện thoại di động trong tay, tức giận đến mức run cả người.
Lão quản gia hít sâu, một lần nữa gọi cho ông chủ, kể lại sự việc một cách bối rối.
Ở đầu điện thoại bên kia, ông chủ trầm ngâm một lát rồi nói: “Người, tôi sẽ tìm. Nhưng tôi cần ông giúp một chuyện.”
“Xin ông chủ căn dặn.”
Trong điện thoại, sau khi ông chủ dặn dò lão quản gia một cách ngắn gọn, giọng nói già nua, cất giấu lưỡi mác, nói kéo dài như một cây sắt gỉ: “Nghe hiểu chưa?”
Bên này, lão quản gia nắm chặt tay: “Ông chủ yên tâm . Tôi nhất định hoàn thành những việc ông căn dặn.” Đây cũng là... vì Hạ Viên Miên!
Về phần tiện nhân kia, cũng không tính là vô tội, năm đó nếu cô ta có thể... thì Viên Miên đã không chết!
Nghĩ như vậy, tắt điện thoại, đôi mắt lão quản gia lóe lên một tia độc ác.
Sắp xếp của ông chủ vô cùng hợp với ý của ông, thật không thể tốt hơn được nữa.
Như vậy, nhà họ Thẩm sẽ không nội đấu. Tất cả đều sẽ trở lại như trước đây.
Ở buổi tiệc
“Đó là?”
“Sao cô ta lại ở cùng tổng giám đốc Thẩm?”
“Cô ta? Ai vậy?”
“Cô không nhận ra sao? A, cũng khó trách, bộ dạng của cô ta, nếu không phải người cùng ở thời gian đó thì gần như cũng không nhận ra.”
Thẩm Tư Cương dẫn Giản Đường vào buổi tiệc, đột nhiên, im lặng không một tiếng động, nhưng không bao lâu, có giọng bàn tán xì xào.
Bạch Dương Hàng và Hi Thần nhìn nhau rồi cùng đi đến.
“Cô Giản, lâu rồi không gặp, đã gầy đi nhiều rồi?” Bạch Dương Hàng đã có ý kiến về Giản Đường, anh ta cũng từng cố gắng để Thẩm Tư Cương hạn chế chạm vào Giản Đường, nhưng họ Thẩm kia từ trước đến nay đều kiêu ngạo, đã ra quyết định thì khó có thể thay đổi.
Anh ta vừa nghĩ đến Giản Đường liền thấy phiền lòng, đương nhiên, khi không thể nghĩ thì sẽ không nghĩ nữa.
Nhưng khi nhìn thấy Giản Đường, thái độ lập tức tỏ ra khiêu khích.
Hi Thần lại không ác cảm với Giản Đường như Bạch Dương Hàng.
“Giản Đường, trước đây cô đâu có gầy như thế này, sao vậy, tên Thẩm Tư Cương này không cho cô ăn cơm à.” Hi Thần cười trêu đùa.
Bạch Dương Hàng bĩu môi, tự uống rượu của mình.
Giản Đường thản nhiên liếc mắt nhìn Bạch Dương Hàng, tiếng bàn tán xung quanh, một giọng nói xen vào: “Cô Giản, lâu rồi không gặp.”
Giọng nói hết sức quen tai, mi mắt khẽ động đậy.
Ngẩng đầu.
“Anh Kane, xin chào.”
Kane vẫn là Kane, một người đàn ông yêu nghiệt, có một khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ, nhưng tuyệt nhiên không thuộc về bất cứ một người phụ nữ nào.
Kane từ xa nhìn người con gái đó bị người đàn ông khác nắm tay, đi vào phòng tiệc, giây phút đó, trong lòng chợt dâng lên niềm chua xót.
Không kịp nhận ra niềm chua xót này xuất phát từ điều gì, chỉ cảm thấy hai bàn tay đang nắm lấy nhau kia hết sức chướng mắt,
Không tự chủ được mà đi tới.
Giản Đường vốn không muốn ở lại quá lâu, chỉ nói một câu: “Tôi phải đi toilet.”
Kane nhìn người con gái trước mặt, gầy gò như vậy, giống như trên người phải gánh vác những trách nhiệm nặng nề... Khiến anh ta có ham muốn chinh phục!
Rõ ràng là một người con gái đã từng chinh phục từ sớm.
Một chút không cam tâm và một tia bối rối xông thẳng lên đầu.
Giản Đường nói xong, rút tay ra, chuẩn bị rời đi, đột nhiên tay bị nắm chặt, cô ngẩng đầu nhìn thẳng vào đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tư Cương: “Tôi phải đi toilet.” Cô cau mày nói.
“Ừ, đi rồi trở về ngay nhé.” Anh nói, giơ tay về phía cô, theo bản năng, Giản Đường tránh ra phía sau: “Đừng cử động.” Giọng nói trầm thấp hàm chứa ra lệnh, trong khoảnh khắc kéo dài đó, anh nhẹ nhàng vén những lọn tóc ở thái dương của cô ra phía sau, sau đó một giọng nói êm ái vang lên từ cổ họng: “Tóc bị rối rồi.”
Tất cả biến cố liền xảy ra trong khoảng thời gian Thẩm Tư Cương thay cô chỉnh lại mái tóc.
Đôi mắt Kane khẽ động, sự giận dữ xuất hiện!
“Anh ta cho cô bao nhiêu tiền?” Vén tóc thay cho cô, chỉnh sửa tóc của cô không phải là đặc quyền của riêng của anh ta từ trước đến giờ sao?
Dưới chân Giản Đường hơi run lên, hít thở rối loạn trong phút chốc.
Cùng lúc đó, có người nhanh hơn cô.
Thẩm Tư Cương chặn đường của Kane: “Phụ huynh của anh không dạy anh trước khi ra đường thì phải đánh răng à?” Ánh mắt của anh lạnh như băng, trong nháy mắt đông cứng lại, đôi mắt chim ưng lóe lên một tia hung ác, nhìn chằm chằm vào Kane.
“Vậy anh phải hỏi phụ huynh của tôi chứ không phải hỏi tôi.”
Kane đáp lại, không hề có chút nhường nhịn.
Trong lòng Bạch Dương Hàng và Hi Thần hơi hồi hộp... Lại nhìn liếc qua xung quanh.
Sự khác thường ở đây đã thu hút sự chú ý của một số người.