Khi không nói một lời, còn làm cho người khác cảm thấy sợ hãi hơn là lúc cãi nhau.
“Buông tay ra, Thẩm... Á!” Không kịp nói dứt lời, hoàn toàn ngậm trong cổ họng, không cần thiết phải nói ra.
Anh như điên cuồng vậy, đẩy cô lên giường, hết lần này đến lần khác tấn công, dường như ôm chặt lấy cô, mới có thể cảm nhận được hơi ấm của người con gái này, cảm nhận được cô đang ở bên anh mà không rời xa.
Một vở kịch tình yêu, nhưng không ai được thoải mái, cô giống như một con búp bê đã bị đánh bại, tứ chi không còn sức lực mà mềm nhũn trên giường, còn anh, thở hồng hộc, giống như một con thú đang thở vậy, từng âm thanh từ cổ họng của anh phát ra.
Cô không nhìn anh, cô ngơ ngẩn nhìn lên trên trần nhà, cũng không muốn nhìn anh.
Người đàn ông trên người cử động, nắm lấy cánh tay, từ trên cơ thể cô đứng lên, rõ ràng, trên cơ thể cô nhẹ nhàng, và sau đó, chiếc giường ở dưới cơ thể cô cũng nhẹ nhàng, anh bước xuống giường, một người đàn ông có thể diện, ngay đến cả giày cũng quên không cởi ra, đôi chân trần bước xuống dưới, bước thật to đến trước bàn trang điểm, kéo ngăn kéo rồi cầm chiếc lọ thuốc ra.
Lại bước thật to về phía chiếc giường, đưa cánh tay ra: “Không uống thuốc sao?”
“Anh...” Lúc đó cô hoảng loạn.
Anh lập tức cười lạnh lùng: “Vitamin, đúng không?” Đôi môi mỏng khép lại thành một đường cong, không có một chút hơi ấm nào của con người, một bàn tay trống mở nắp chai ra, cơ thể đen bóng khóa chặt người con gái ở phía trước, chuyển bàn tay, đổ ra một nắm thuốc, độ cong của đôi môi mỏng càng lúc càng lớn, còn sự lạnh lùng, cũng càng lúc càng nhiều.
Nghiêng đầu, toàn bộ những viên thuốc trong tay đều nhét vào miệng, anh đã nuốt mấy chục viên thuốc trước mặt cô.
Cơ thể Giản Đường bỗng nhiên co lại, không kịp quan tâm đến những thứ khác, không kịp suy nghĩ, có lẽ đã nhào về phía trước chặn lấy tay cánh tay anh: “Đừng! Anh không được uống!”
“Tại sao anh lại không được uống? Chẳng phải là Vitamin sao?” Anh cười, nụ cười không thể lừa gạt được ánh mắt: “Em có thể uống, không phải sao?”
“Tôi, tôi...” Tôi cái gì chứ? Cô có thể nói được gì? Nói đây không phải là Vitamin?
Anh vừa nhai viên thuốc trong miệng, vừa đưa mắt nhìn người con gái, những viên thuốc trong miệng, một viên cũng đã rất đắng, huống hồ cả một nắm, anh dường như không cảm nhận được vị đắng của thuốc ở trong miệng, dường như anh không thể uống nổi không phải là những viên thuốc đắng, anh chỉ là đang nhai kẹo vậy, không có cảm xúc gì.
Giản Đường há miệng ra, mỗi lần muốn nói điều gì đó, lại phát hiện, cô không thể nói được điều gì.
Cô nhìn chằm chằm vào cổ họng anh, nhìn cổ họng anh mỗi lần nuốt xuống, anh vẫn đang nhai thuốc, lồng ngực cô có chút đau đớn, không thể nói lên lời, là bởi vì sao. Ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh: “Nhả ra đi.”
“Tại sao lại phải nhả ra? Em yêu lại ích kỉ vậy sao? Mấy viên vitamin này cũng không nỡ chia sẻ với anh? Uống xong anh sẽ mua lại cho em.” Anh vẫn nói chuyện với cô rất thân mật cưng chiều, nhưng nỗi đau đớn trong ánh mắt anh, trong lòng anh dường như đã bị đôi tay ấy xé nát, phát ra những âm thanh xé rách “xoạt xoạt xoạt xoạt”, anh cố gắng lơ đi. Anh nghĩ, ít nhất người con gái này, vẫn không nỡ rời xa anh, nếu không xem như thứ anh uống là thuốc độc, cô cũng chẳng cần để ý?... Điều đáng buồn cười là, anh phát hiện ra, đây chính là lá bài cuối cùng còn lại của anh!
Chính bởi vì cái này!
Chính bởi vì cái này...
Cô nói: “Vitamin uống nhiều cũng không tốt, nhả ra đi, có được không?”
Chính bởi vì cái này!
Chính bởi vì cái này...
Anh nói: “Được.” Nếu như lật lá bài, toàn bộ sẽ đều được giấu trong lòng, tiếp tục giả vờ như không biết gì.
Nhả ra bã những viên thuốc trong miệng, anh chau mày, giả vờ chẹp chẹp như đang nếm trong miệng: “Vitamin này chẳng ngon chút nào. Lần sau, em đừng uống nữa. Anh sẽ đổi cái mới cho em.”
Sắc mặt của cô bỗng nhiên thay đổi, có lẽ đã giành lại chiếc lọ thuốc từ trong tay anh, sau đó sắc mặc ngượng ngạo giải thích với anh: “Tôi thích vị này, đợi uống xong cái này đã.”
Anh bỗng nhiên chạm vào eo sau của cô, còn cô, toàn thân bỗng nhiên cứng đờ, sắc mặt càng trở nên ngượng ngạo: “Đừng động đậy!”
Có lẽ là hết. Ánh mắt của cô càng khó có thể che dấu được nỗi đau và sự bối rối.
“Em nói xem, có phải là trùng hợp như vậy, thận của anh có thể bỏ vào chỗ này của em.”
Sắc mặt Giản Đường thay đổi hoàn toàn, co lại phía sau: “Có ý gì?” Phòng bị mà nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở phía trước.
“Nếu như trên thế giới này, có chuyện lấy một đổi một, vậy em nói xem, anh nếu như đưa thận cho em, em có thể đưa cho anh một thứ khác được không?”
Ánh mắt của anh nhẹ nhàng nhìn cô.
Còn Giản Đường, toàn thân lạnh toát: “Đừng đùa nữa... đừng đùa cái này có được không? Chẳng phải nói là, chúng ta sẽ sống thật tốt qua ngày tháng sao? Chúng ta sống thật tốt, sống thật tốt. Anh đừng có đùa những thứ như này nữa, cũng đừng nghĩ đến việc như này nữa.”
Cô vẫn nghĩ rằng anh nghĩ ra một cách khác để giày vò cô. Còn cô... đã sợ hãi.
Thẩm Tư Cương nghe những lời nói của Giản Đường, nghe cô nói “chúng ta sống thật tốt”, anh muốn cười, vừa muốn khóc... Thật là đáng thương, Thẩm Tư Cương ngông cuồng tự cao tự đại, cũng có lúc tình cảm lại mâu thuẫn như vậy.
“Được, em nói chúng ta sống thật tốt, vậy thì chúng ta hãy sống thật tốt.” Anh ấn đầu cô vào vai của mình, điều cô không nhìn thấy, tay trái của anh, đã nắm chặt thành nắm đấm...
“Tiểu Đường... sao em lại không hỏi xem, nếu như anh đưa thận cho em, anh muốn lấy thứ gì từ em, sao em không hỏi xem, thứ anh muốn đó là cái gì?” Anh nhẹ nhàng nhỏ nhẹ nói bên tai cô.
Cảm thấy rõ ràng sự cứng đơ của người con gái ở trong lòng.
“Đừng quậy nữa được không? Trò đùa này chẳng vui chút nào.”
Anh nghe thấy cô cố ý muốn tránh khỏi chủ đề của anh, cười nhẹ, đáy mắt toát ra sự dịu dàng, trong sự dịu dàng dường như lại có một chút đau đớn, nhẹ nhàng nói: “Được, không trêu trò đùa không vui này nữa.”
“Vitamin... chúng ta đừng uống nữa, được không?” Thẩm Tư Cương thấy, mặc dù được anh ôm vào trong lòng nhưng vẫn nắm lấy chiếc lọ, anh nghĩ, nếu như lần này có thể thỏa hiệp được với cô, anh sẽ lập tức quyên góp một nửa tài sản cho xã hội. Còn một nửa sẽ để nuôi cô và nuôi con, đã đủ rồi.
Thời gian cứ như ngừng lại vài giây, nhưng lại như cả một thế kỉ, lòng anh đợi đến lo lắng.
Anh mới phát hiện, đã để ý đến người con gái này đã điên cuồng đến mức nào rồi.
“Uống hết bình này đã... không lãng phí.”
Rầm rầm!
Bức tường trong lòng, đã sụp đổ rồi!
Cô vẫn muốn uống “vitamin” đáng chết kia!
Cô đâu muốn uống “vitamin”! Cô chỉ là không muốn sinh con cho anh! Cô chỉ là không muốn lại yêu anh! Cô chỉ là muốn phân rõ giới hạn với anh!
Thẩm Tư Cương nhẹ nhàng đẩy người con gái đang ở trong lòng ra, nhẹ nhàng rút lọ thuốc trong tay cô, cô rất lo lắng, anh cười dịu dàng với cô, sau đó, lại đổ những viên thuốc ra, vò viên thuốc, đặt vào trong đôi môi mỏng của anh, dưới ánh mắt ngơ ngác của cô, vòng sau đầu cô, đôi môi mỏng của anh khóa chặt lấy môi cô.
Đắng chát, từ môi của anh truyền đến môi cô.
Lúc này, Giản Đường sống chết ấn chặt lấy lồng ngực bên trái của cô, sống chết ấn lấy, làm như vậy, mới có thể hóa giải nỗi đau trong hốc ngực.
Có thời khắc ấy, cô mơ hồ, có phải là, cô đã làm sai rồi?
Nhưng chỉ có khoảnh khắc ấy, ánh mắt của cô kiên trì... anh chính là kiếp nạn của cô, không nên có liên quan! Cô không sai!
Nụ hôn này, đắng chát một lúc lâu, vẫn còn một chút rung động khó nói, chỉ là cả hai bên ai cũng không để sự rung động ít ỏi này vào trong mắt, chú ý trong lòng.
Anh nhẹ nhàng thả cô ra, nhẹ nhàng nở nụ cười, thực sự, lúc anh cười rất đẹp, chỉ là khuôn mặt khôi ngô, thường ngày đều lạnh nhạt với người khác.
Tay làm xoa rối tóc của cô: “Được, nghe em, không lãng phí bình này, những sau khi uống hết, chúng ta không uống “vitamin” này nữa, được không?”
Đêm đó.
Hai người nằm trên giường, một nam một nữ.
Giản Đường nhìn người đàn ông nằm bên cạnh... Anh đã biết rồi sao?
Biết đó không phải là Vitamin.
Vì vậy mới tức giận kéo cô chạy lên tầng.
Nhưng nếu như anh biết, tại sao cuối cùng lại thỏa hiệp?
Cô nghĩ đi nghĩ lại, cô vẫn không hiểu rõ, liền lắc đầu không nghĩ nữa.
Chỉ là người bên cạnh cô, đã làm cho cho ngày càng buồn bực trong lòng.
Càng ngày càng không hiểu anh, càng ngày càng không hiểu rõ.
Anh làm cho cô buồn bực không yên, làm cho cô vừa hận vừa... đau! Cô tuyệt đối không thừa nhận, hận là vì yêu. Nếu không, cô nên phải đối diện với anh như thế nào, đối diện với chính bản thân mình như thế nào?
Nhưng mà người này, là càng ngày càng trở thành tâm ma của cô...
Nhẹ nhàng đưa tay ra, cầm lấy chiếc dao gọt hoa quả ở đầu giường, xẹt một tiếng, một âm thanh nhẹ vang lên, trong màn đêm, mũi dao lấp lánh, dần dần tiến lại gần cổ anh... nhưng tay cô run lên rất mạnh.
Mở to mắt ra, nước mắt ứa tràn trong mí mắt, nhưng vẫn run rẩy nắm chặt lấy chiếc dao gọt hoa quả, tiến lại phía người đàn ông đang ngủ.
Tay của cô, không thể khống chế mà run lên, càng lại gần, càng run mạnh.
Giản Đường, đâm đi, đâm đi, tất cả đều đã kết thúc!
Giản Đường, cô còn do dự điều gì!
Giản Đường, lẽ nào cô đã quên là ai đã làm cho cô đau khổ? Là ai đã làm cho cô người không bằng chó? Là ai đã làm cho cô nhục nhã đến cùng?
Giản Đường, nhanh nào, đâm đi! Đâm đi!! Đâm đi!!!
Giản Đường! Cô thật là đồ bỏ đi!
Cạch cạch!
Chiếc dao rơi xuống, cô hoảng hốt nhanh chóng thu lại. Lại nhìn vào người đang ngủ ngon không hề thức tỉnh anh.
Nhắm mắt lại, tay phải vẫn nắm chặt cổ chiếc dao gọt hoa quả, dường như muốn nắm nát chiếc dao này!
Từ lúc nhắm chặt hai mắt lại, từng giọt nước mắt “lạch cạch lạch cạch” dàn dụa rơi xuống.
Cô không khống chế được những giọt nước mắt, giống như cô không khống chế được bàn tay giơ dao ra run rẩy... Có gì đáng sợ?
Dù gì trên người cô cũng đã mang tiếng giết một mạng? Thêm một mạng nữa thì đã sao?
Tại sao lại không đâm nổi!
Vô dụng! Vô dụng!! Vô dụng!!!
Một tia sáng lóe qua mắt cô, lại nhìn vào người đàn ông bên cạnh, không can tâm, cô không phải không có. Mà là... quan tâm!
Chiếc dao lại một lần giơ lên đỉnh đầu người đàn ông, Giản Đường hít thở mạnh, cô nói cố không quan tâm, cô nói anh chết rồi cô có thể nhẹ nhàng, nhưng cô vẫn không thể ra tay. Bàn tay run rẩy, hận bản thân không có năng lực, chiếc dao trong tay giống như vướng tay chân vậy, hoảng loạn mà ném chiếc dao ra xa!
Truyện cập nhập mỗi ngày trên app mê tình truyện
Cô bịt mặt lại, khó thành tiếng. Cô hận, hận bản thân không có năng lực, hận bản thân không nỡ.
Cô hận bản thân không làm được!
Tiếng chiếc dao rơi xuống mặt đất làm tỉnh người đàn ông nằm bên cạnh.
“Sao vậy? Sao lại khóc rồi?” Thẩm Tư Cương vội vàng ngồi dậy, đưa tay ra muốn ôm lấy Giản Đường, Giản Đường phản xạ gạt tay anh ra.
Sau khi gạt tay anh ra, lại cảm thấy không đúng liền giải thích: “Gặp ác mộng.”
Người đàn ông thở dài nhẹ nhõm, “Đừng sợ đừng sợ, có anh ở đây.” Anh ôm lấy cô, đưa cô vào trong chăn, dỗ Giản Đường như dỗ một đứa trẻ con, còn người con gái ở dưới, đã được dỗ vào giấc ngủ, phát ra những tiếng ngáy nhẹ.
Có lẽ là do thật sự rất mệt, đây là lần đầu tiên cô và người đàn ông này đã chung chăn chung gối mà thực sự chìm trong giấc ngủ.
Người đàn ông đôi mắt đen, xác định chiếc dao gọt hoa quả rơi ở một góc chân tường, đôi mắt sáng lên, cụp mắt xuống, tắt đèn rồi nằm xuống, tay càng ôm chặt lấy người con gái trong lòng.