Giản Đường bị Tiêu Hoành cưỡng ép kéo ra ngoài.
Bên tai là những âm thanh náo nhiệt của chợ đêm, còn có tiếng rao hàng của những hàng quán nhỏ, Tiêu Hoành dắt tay cô, cô không quen bị người ta cầm tay kéo đi, nhưng người này hình như rất bướng bỉnh, cô đã mấy lần rút tay lại nhưng Tiêu Hoành lại cười hì hì nắm lấy lần nữa.
Giờ phút này xuyên qua chợ đêm, mùi thức ăn thơm phức khắp nơi.
Giản Đường đi chậm, Tiêu Hoành cũng không giục.
Cô ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nắm tay mình, bóng dáng cao lớn vững chãi… Tiêu Hoành không giục cô đi nhanh, cô lại nhìn thấy anh ta không nói một câu nào, tự động đi chậm lại.
Người đi lại trong chợ đêm rất đông, hôm nay lại là cuối tuần, xung quanh toàn là những đôi tình nhân.
Trong dòng người tấp nập này có một người đàn ông tuấn tú dắt theo một cô gái dung mạo bình thường, chậm rãi đi theo dòng người.
Bản thân họ cũng là một tổ hợp thu hút sự chú ý của người khác.
Giản Đường vô thức tránh né những ánh mắt đang liếc đến đánh giá cô… cô ghét những ánh mắt đó.
Đừng nhìn nữa có được không?
Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi nữa có được không?
Ánh mắt đó dường muốn nhìn thấu vào tận sâu trong cô, vào tận xương cốt.
Có thể đừng…
“Buông ra! Buông ra!” Cô dùng hết sức giật tay ra, “Anh Tiêu, anh có thể buông ra được không!”
“Tôi xin anh!”
Giọng nói khàn khàn, dường như toàn dùng hết sức để nói.
Cổ tay cô bị nắm chặt đến mức đỏ bừng, “Xin anh…” giọng cô khàn khàn đứt quãng, lộ ra vẻ khẩn cầu.
Cô nhìn Tiêu Hoành, Tiêu Hoành cũng quay lại nhìn cô, đột nhiên Tiêu Hoành thả tay cô ra, Giản Đường chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, Tiêu Hoành lại túm chặt lấy tay cô, lần này còn chặt hơn cả lần trước, bàn tay anh ta siết chặt truyền lại sức lực của một người đàn ông.
“Đừng sợ, bọn họ là cái gì chứ?” Tiêu Hoành vừa nói, đột nhiên kéo mạnh cô về phía mình, ngay sau đó anh ta ôm chặt Giản Đường, anh ta ngẩng lên nhìn xung quanh:
“Nhìn? Nhìn cái gì mà nhìn? Chưa thấy người yêu nhau đi dạo phố bao giờ à?”
Ánh mắt đánh giá xung quanh bị Tiêu Hoành quát một tiếng, lập tức ít đi rất nhiều.
“Đi nào, đi ăn thôi.” Tiêu Hoành cưỡng chế ôm vai Giản Đường, nửa kéo nửa hối cô đi vào một con ngõ nhỏ.
Trong ngõ có một hàng mì thịt bò, mặt tiền không tinh xảo như những cửa hàng ở bên ngoài, thậm chí còn có vẻ cũ kỹ, Tiêu Hoành dẫn Giản Đường đi vào bên trong.
“Bác ơi, cháu hai bát mì thịt bò.”
“Ồ, sao Tiểu Hành Tử hôm nay có thời gian rảnh mà đến đây vậy?” chủ quán là một ông chú hơn năm mươi tuổi, tóc đã điểm bạc, nhưng vẫn cười ha ha trông rất gần gũi, thấy Tiêu Hoành bước vào liền vội bỏ việc tính toán sổ sách dang dở đó lại, chùi tay vào tạp dề, rót cho Tiêu Hoành và Giản Đường hai cốc nước.
“Đây là?”
“Cháu là bạn anh ấy.” Giản Đường nói.
Tiêu Hoành cười: “Bạn gái.” Rồi lại ngẩng đầu lên nhìn ông chủ quán, “Chú Hồ, chú thấy bạn gái cháu được không?”
Giản Đường ngây ra… bạn gái?
Cô ngây người nhìn Tiêu Hoành thân thiết trò chuyện câu được câu chăng với chú Hồ.
“Chú Hồ, chú đừng nghe anh Tiêu…”
“Ừm ~, cô bé này không tồi đấy, mặt mũi ngay ngắn, chỉ là gầy quá.”
Giản Đường lại ngây ra nhìn chú Hồ bằng ánh mắt nghi ngờ, chú ấy nhìn kiểu gì mà ra cô mặt mũi đàng hoàng?
Nếu là ba năm về trước thì quả thật gương mặt này của cô rất xinh đẹp nhưng bây giờ rõ ràng đã trở nên tang thương rất nhiều.
“Tiểu Hành Tử, chú đi làm mỳ cho cháu nhé”
“Chú Hồ, cháu thật sự không phải...”
Giản Đường muốn giải thích nhưng chú Hồ đã đi xa rồi, cô lại sững ra mất một lúc...
“Này này, này, cô thích ngẩn người thế à?”
Bên tai vang lên một giọng nói chế giễu, Giản Đường sực tỉnh, nhìn gương mặt điển trai đó, đột nhiên trong lòng trào lên cảm giác kỳ lạ, cô kì quái gọi khẽ một tiếng: “Tiểu Hành Tử?”
Bàn tay Tiêu Hoành đang đùa giỡn cô lập tức khựng lại giữa chừng, tai anh ta đỏ hồng, vội vàng giải thích, “Cô đừng nghe chú Hồ nói bậy, hồi nhỏ nhà tôi không cho tôi ăn đồ ăn vặt, lại khống chế việc ăn uống của tôi một cách nghiêm nghặt, tôi thường lén chạy ra chỗ chú Hồ ăn một bát mỳ thịt bò. Tôi nói cho cô biết, mỳ thịt bò nhà chú Hồ là gia truyền đấy, nghe nói có từ thời Minh Thanh cơ, ở ngoài cô không ăn được đâu.”
“Tiểu Hành Tử.” trong mắt của Giản Đường lóe lên ý cười, cô giờ phút này có chút trẻ con giống như ba năm trước.
Tai Tiêu Hoành nóng đỏ lên, sốt ruột, “Chú Hồ là người lớn, cô không phải. Cô đừng học chú Hồ gọi tôi như thế, cô gọi tôi là A Hành là được.”
Giản Đường không nói gì cả, chú Hồ bê hai bát mỳ thịt bò nóng hôi hổi ra, “Nhân lúc còn nóng mau ăn đi, không đủ chú làm thêm cho.” Lại cố ý dặn dò Tiêu Hoành, “Bảo bạn gái cháu ăn nhiều vào, gầy như thế này, cháu làm bạn trai kiểu gì vậy.”
“Cháu thật sự không phải...” không phải bạn gái của anh ta...
“Đúng đúng đúng.” Tiêu Hoành cướp lời Giản Đường, cười bảo chú Hồ: “Chú Hồ cứ làm việc đi ạ, hai đứa bọn cháu ở đây âu yếm nhau chẳng lẽ chú cũng muốn nhìn trộm à?”
“Cha nhà cậu, thằng nhóc thối.” Chú Hồ cười cười bỏ lại một câu.
Giản Đường nhìn Tiêu Hoành, “Tại sao anh phải lừa chú Hồ, tôi đâu phải là bạn gái của anh.”
Tiêu Hoành cầm đũa, vừa đưa đến trước mặt Giản Đường vừa nói, “Ai nói là tôi lừa chú ấy nào.” nói rồi đột nhiên ngẩng lên, “Giản Đường cô suy nghĩ đi.”
Quá khiếp sợ!
Quá ngạc nhiên!
Tai Giản Đường ong lên, ngây ra nhìn Tiêu Hoành một lúc lâu... “Anh Tiêu, vừa nãy... anh nói gì?”
Mu bàn tay cô âm ấm, sau đó liền nghe thấy Tiêu Hoành nói: “Tôi nói, hay là làm bạn gái của tôi nhé? Chúng ta thử xem sao.”
Giản Đường vội vàng thu tay lại, không chút do dự nói, “Anh Tiêu, mỳ nguội rồi, còn có... sau này đừng đùa như thế nữa.”
“Tôi không đùa...”
“Anh đang đùa!” Đột nhiên Giản Đường phẫn nộ hét lên, “Anh đang đùa với tôi mà thôi, anh Tiêu!”
“Tôi...” Tiêu Hoành còn muốn nói gì đó nhưng chợt im bặt, nhìn Giản Đường trước mặt, thở dài một tiếng: “Được, tôi đang đùa. Mỳ lạnh rồi, ăn đi.”
Cô quá bướng bỉnh, sự đau khổ thoáng lóe lên trong mắt cô vừa rồi không thoát khỏi con mắt sắc bén của Tiêu Hoành.
Qua một lúc lâu, “Cô không ăn hành?” Tiêu Hoành ngẩng lên nhìn thấy Giản Đường đang cố tránh những cọng hành trong bát một cách kín đáo, Tiêu Hoành không nói nhiều vươn tay lấy bát của Giản Đường.
Giản Đường lần này thực sự ngơ ra, anh ta nhanh chóng gắp hết hành trong bát cô vào bát mình, “Được rồi, tôi thích ăn hành nhất đấy.”
Giản Đường vẫn ngây ra nhìn bát mỳ một lần nữa được đẩy về phía mình, trong bát đã không còn một cọng hành nào.
Hai người ăn hết bát mì thịt bò, Tiêu Hoành túm lấy tay Giản Đường, anh ta đi lên phía trước cách xa cô một khoảng, nắm tay cô xuyên qua dòng người đông đúc, thi thoảng quay lại nói cho Giản Đường nghe những câu chuyện thú vị lúc còn nhà của anh ta.
Giản Đường ở đằng sau lưng cứ nhìn chằm chằm vào hai bàn tay đang nắm lấy nhau, mặc kệ cho anh ta dắt cô xuyên qua dòng người.
“Anh, anh không sợ mất mặt sao?”
Cô đột nhiên hỏi.
“Tại sao lại mất mặt?”
Giản Đường há miệng định nói, nhưng mất một lúc lâu mới khó khăn thốt lên được thành tiếng: “Bởi vì tôi là trò cười.”
“...” Cón có thể... hiểu như vậy sao?
Giản Đường cúi đầu, cô cảm thấy mình rất ti tiện... lúc anh Tiêu kéo cô đi ăn mì, trên đường đi trong đầu cô toàn là “Cô có thể nhờ anh Tiêu giúp đỡ, tiến cử chính mình với anh ấy, có lẽ có thể bán mình với cái giá tốt hơn.”
“Cô có gì muốn nói à?” Khi đưa Giản Đường đến cửa Đông Kinh, Tiêu Hoành đột nhiên kéo Giản Đường lại hỏi.
Giản Đường mấp máy môi, một lúc lâu sau...
“Không, không có gì đâu.” Vốn dĩ định mặt dày hỏi người đàn ông này một câu: Anh có chịu bỏ tiền ra mua tôi không, lúc này cổ họng cô nghẹn cứng không thốt được lên lời.
Nhìn Tiêu Hoành, cô quay người vội vàng đi vào trong, dường như đang chạy trốn điều gì đó.
Nhưng chân cô không thể đi được nhanh, giống như một con hề lê lết đi về phía trước.
Không dám nhìn lại người ở đằng sau, trong lòng không ngừng trào lên cảm giác xấu hổ: Giản Đường! Mày thật xấu xí! Giản Đường mày thật đáng ghê tởm!
Đứng trước cửa thang máy, một tiếng ting vang lên, cửa thang máy mở ra, cô vừa chuẩn bị bước vào liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú như tạc của người đàn ông đang tràn đầy lửa giận.
Giản Đường lùi về đằng sau theo bản năng, cô cảm thấy người đàn ông này giờ đây vô cùng đáng sợ, một cánh tay duỗi ra từ trong thang máy túm cô vào trong.
Không đợi cô đứng vững, thân hình nóng rực đã đè cô lên tường thang máy, không một lời nói, nụ hôn của anh ập đến.
Tim Giản Đường đập hụt một nhịp, cô cũng giận dữ, đưa tay đẩy anh ra, nhưng hai tay liền bị anh túm lấy đưa lên đỉnh đầu, ấn lên vách thang máy.
“Ưm! Ưm ưm!” Buông tay ra! Buông ra.
Cô giãy dụa, đối phương đè cả thân hình cao lớn lên người cô.
Nụ hôn của anh, cô trốn tránh.
Cơn giận của anh, cô sợ hãi.
Cửa thang máy vừa mở ra, người bên ngoài đã hít mạnh một cái, “Giản Giản... Đường?”
Giản Đường giật mình, đưa mắt liếc ra ngoài, cô trợn mắt...”Ưm!” Cô càng giãy dụa dữ hơn.
Thẩm Tư Cương không thèm nhìn người bên ngoài, đưa tay ấn nút đóng cửa thang máy lại.
Lần này thang máy không ngừng ở một tầng nào nữa mà đến thẳng tầng 28,.
Người đàn ông nheo đôi mắt xếch, nhìn Giản Đường đang thở dồn dập, khom người bế cô lên, sải bước vào trong.
Cho đến khi Giản Đường bị quăng lên giường, người đàn ông đó cũng không nói một câu nào.
Giản Đường bị quăng xuống giường, đệm nảy lên rồi cô lấy lại thăng bằng chống tay chuẩn bị nhấc người dậy liền nhìn thấy Thẩm Tư Cương đứng cuối chân giường im lìm cởi cúc áo sơ mi.