Mục lục
Tình yêu suốt đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 120: DƯỜNG NHƯ NHÌN THẤY MỘT GIẢN ĐƯỜNG KIÊU NGẠO KIA

“Giản Đường, cô thật nực cười, cô cho rằng cô chính là cô chủ nhà họ Giản trước đây sao? Cô hỏi gì, thì tôi phải trả lời cô cái đó? Ha ha.”

Lời Ngụy Tư San nói còn văng vẳng bên tai, Giản Đường không phản bác lại - đây là sự thật.

Cô theo đám người Ngụy Tư San, xuống xe, lại đột nhiên dừng bước.

“Sao không đi?” Ngụy Tư San quay đầu liếc nhìn người phụ nữ đột nhiên dừng lại phía sau, cô ta nhíu mày lại... Vẫn hơi không quen nhìn một Giản Đường như vậy. Có điều nghĩ lại... Cũng đúng, người phụ nữ này đã sớm không còn là cô chủ nhà họ Giản trước đây, bây giờ chỉ là một người thấp hèn dựa cột bán rẻ tiếng cười trong Đông Kinh.

Khẽ cười một tiếng, Ngụy Tư San thu lại ánh mắt nhìn Giản Đường... Giản Đường của hôm nay, không đáng để cô ta phải nhìn thẳng mặt. Một người phụ nữ sợ hãi rụt rè, sống như con chuột chui trong cống ngầm, người phụ nữ này, đã không thể trở lại làm Giản Đường trước đây nữa rồi.

Về sau, cũng sẽ không bao giờ có người lôi mình và cô ra so sánh nữa.

“Ở đây... đang tụ họp.” Giản Đường nói.

Ngụy Tư San nghe vậy, đột nhiên cười: “Này, Giản Đường, cô sẽ không thực sự ngây thơ cho rằng, hôm nay chúng tôi thật sự sẽ mở tiệc tiếp đón tẩy trần cho cô chứ? Đang có tiệc thì có gì kỳ lạ.” Trước đó còn cười nói, sau đó đã trở mặt: “Rốt cuộc cô có vào không?”

Cô vừa nói, một tay, cố ý vuốt vuốt điện thoại di động của cô ta trước mặt Giản Đường.

Hàm ý không cần nói cũng biết: Nếu cô không đi, tôi sẽ nổi giận, tôi mà nổi giận, video này của cô, tôi sẽ phát hết ra ngoài.

Dưới đèn đường, gương mặt của Giản Đường tái nhợt như ma, cô hít sâu một hơi: “Vào.” Gần như nghiến răng rít lên: “Tôi vào!”

“Còn nhớ nơi đây không?” Ngụy Tư San cười gian đột nhiên tới gần Giản Đường: “Tôi còn nhớ, ở đây, vào buổi tối cô mười tám tuổi, đã lớn tiếng nói một câu ngay trước mặt gần như tất cả các cậu ấm cô chiêu có mặt mũi ở thành phố S. Giản Đường, câu nói kia là gì ý nhỉ?

Ây da, già rồi trí nhớ không tốt. Dù sao hôm nay cô đã trở lại chốn xưa, không bằng lại nói lại một lần xem?”

Khuôn mặt Giản Đường xám như tro tàn, ở đây... ở đây có hồi ức mà cô từng cho là đáng kiêu ngạo nhất, bây giờ, cũng thành thứ xấu hổ khó coi nhất.

Đêm hôm đó, ở trước mặt tất cả mọi người, cô đã lớn tiếng nói rằng: Thẩm Tư Cương, em yêu anh, em nhất định sẽ làm cho anh cũng thích em!

Khi đó còn trẻ ngang tàng, khi đó cô vô cùng kiêu ngạo, khi đó cô khẽ ngước cằm lên, nhìn anh như chú hạc đứng giữa bầy gà, khi đó, anh không nói gì, xoay người rời khỏi, nhưng cô vẫn tràn đầy tự tin, kiêu ngạo không chịu cúi đầu.

“Nhìn dáng vẻ đáng thương này của cô... Bỏ đi, cũng không cần cô nói nữa.” Ngụy Tư San ra vẻ vô cùng tốt đẹp mà suy nghĩ thay Giản Đường: “Đi thôi đi thôi, đừng trì hoãn nữa.” Cô ta muốn nhanh chóng làm cho xong chuyện đã đồng ý với người đàn ông quyến rũ kia... Nhớ tới gương mặt quyến rũ của người đó, còn cả vóc người thẳng tắp cao lớn, tim Ngụy Tư San đập nhanh hơn.

Nơi này là một hộp đêm, thường xuyên có người mở party ở đây, Giản Đường cố gắng cúi thấp đầu xuống, hận không thể che mặt đi, không dám để người trong buổi tiệc hôm nay nhìn thấy... Cô không dám tưởng tượng, một khi mình bị người khác nhận ra, sẽ phải đối mặt với cảnh ngộ như thế nào.

Cũng may, Ngụy Tư San có vẻ cũng không có ý để người ta nhận ra cô. Giản Đường trốn trong đám con gái nhà giàu, cúi thấp đầu xuống, đi theo Ngụy Tư San, vượt qua biển người, thỉnh thoảng không cẩn thận đụng phải góc áo ai, Giản Đường vội vã nói một câu “xin lỗi”, bèn nhấc chân tiếp tục đi theo Ngụy Tư San, không dám ngẩng đầu lên chút nào.

Ngụy Tư San bước rất nhanh, Giản Đường đi theo hơi mệt, biển người chung quanh, càng ngày càng ít, càng chạy càng ít người, cuối cùng, bốn phía im ắng, lúc này cô mới cẩn thận liếc nhìn, phát hiện ra, trong vô thức, Ngụy Tư San đã chạy tới cuối hành lang tầng hai.

Cửa kéo hai vòng bằng kim loại nhìn rất nặng và vững chắc, Ngụy Tư San đột nhiên dừng trước cửa, miệng khẽ cười: “Giản Đường, đến rồi nè.”

Im lặng ngẩng đầu, thấy cái cửa vừa dày vừa nặng trước mặt, trong lòng Giản Đường đã sáng tỏ, hôm nay ở đây... không phải muốn tổ chức bữa tiệc tiếp đón tẩy trần, đây là... Hồng Môn yến!

Tầm mắt của cô lẳng lặng rơi vào trên mặt của Ngụy Tư San, đáy mắt vô cùng bình tĩnh, tâm trạng sợ hãi lúc trước trong đáy mắt cô đã cực kì khó thấy.

Khi đã vô cùng xác định nhân vật chính trong “Hồng Môn yến” hôm nay chính là mình, Giản Đường ngược lại lại trở nên bình tĩnh... Đã xác định là không chạy thoát, điều mà cô học được trong ba năm đó là... phối hợp với màn diễn xuất này.

“Đôi mắt này của cô thật khiến người ta thấy ghét!” Ngụy Tư San bị cặp mắt vô cùng bình tĩnh của Giản Đường nhìn vào, chẳng biết tại sao, thẹn quá thành giận, trừng mắt với một người bên cạnh: “Mọi người điếc rồi sao? Ném cô ta vào.” Trên gương mặt tinh xảo của Ngụy Tư San lúc này, còn có sự tức giận khó nói... Không nói ra được tại sao, đột nhiên trong lòng bùng cháy lửa giận, cô ta chán ghét con tiện nhân họ Giản này, ghét ánh mắt nhìn cô ta như vậy!

Một con tiện nhân dựa cột bán rẻ tiếng cười, cô còn tưởng cô là cô chủ nhà họ Giản nổi danh như Bến Nhà Rồng kia sao?

Theo lời cô ta, hai người phía sau cô ta, mỗi người một bên, kéo cánh cửa dày và nặng trước mặt Giản Đường ra, lúc Giản Đường còn chưa kịp suy nghĩ, đằng sau đột nhiên bị người ta đẩy mạnh một cái: “Vào đi nào.”

Dứt lời, Giản Đường đã bị đẩy vào trong cánh cửa, dưới chân lại lảo đảo, mất thăng bằng, nhìn là biết sắp té ngã xuống đất.

Cô biết, cô nên phối hợp vào màn diễn, cô biết, cô nên cứ thế té xuống... Chỉ có như vậy mới có thể làm cho bọn họ vui vẻ.

Nhưng!

Không!

Cứ không đấy!

Cô hiểu, bản tính con người có thể rất hiền lành, nhưng bản tính con người cũng có thể rất đen tối.

Cô hiểu, bọn họ đều muốn thấy điều gì - sự mất mặt của cô, sự chật vật của cô... Không!

Trong lòng bỗng nhiên căng thẳng, mắt hiện lên chút cứng cỏi... Không! Không thể té xuống đất chật vật như vậy! Đừng hỏi cô vì sao hôm nay kiên trì như vậy, cô không biết! Chỉ là... Đột nhiên không muốn!

Dưới chân rõ ràng lảo đảo mấy bước liền.

Một bước, hai bước, ba bước... Ai cũng có thể nhìn ra được, đến bước thứ tư, cô gái lảo đảo đứng không vững kia, vốn nên lảo đảo một cái, ngã dúi dụi.

Nhưng!

Bốn bước, năm bước, sáu bước... Cô không có gì để trợ giúp, không có tay vịn để bấu víu, không làm cô ngã xuống, cô chỉ không muốn cứ thế ngã xuống ngay trước mặt những người đó, cứ không muốn đấy!

Điều có thể làm chính là lảo đảo bước từng bước về phía trước, không ngừng lảo đảo, chỉ cần không ngã xuống, cô sẽ kiên định bước đi, chỉ cần tiếp tục di chuyển, sẽ có thể tạm thời không té xuống nhỉ... Cô nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Nhưng hậu quả của việc làm như vậy, tuy khiến cô tạm thời không ngã sấp xuống nhưng cũng khiến cái chân bị tật kia của cô đau đớn không nguôi!

Cô gái rõ ràng phải chật vật ngã xuống từ lâu, trong cái nhìn soi mói của mọi người, lại lảo đảo bước cả một đoạn đường, rốt cuộc... bàn tay đỡ được mép bàn, khó khăn lắm nhưng cuối cùng không té cái nào... nhưng cũng không vinh quang gì cả.

Lúc này, trên trán của cô thấm ra mồ hôi lạnh, nhưng, cô lại cười... mặc dù hèn mọn, thì có sao?

Cô vừa nghiêng đầu, nhìn về phía Ngụy Tư San ở sau lưng, đáy mắt là ánh sáng... Cô làm được rồi! Chí ít lúc này đây, không dựa theo ý nguyện của bọn họ mà chật vật ngã sấp xuống.

Giản Đường ở giờ phút này lại khiến Ngụy Tư San tựa như thấy được cô gái nghênh ngang kiêu ngạo vô cùng năm đó.

Không!

Giản Đường không xứng đáng!

Trên khuôn mặt tinh xảo của Ngụy Tư San, dần dần lạnh lùng.

Giản Đường nói: “Tôi với cô đã tới đây, bây giờ, cô có thể xóa bỏ thứ trong điện thoại, có thể đưa bản dự phòng cho tôi chưa?”

Ngụy Tư San chợt cười lạnh, môi đỏ nhẹ nhàng phun ra ba chữ: “Tôi, không, đưa.” Từng chữ cô ta nói ra vô cùng rõ ràng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK