Ra khỏi Đông Kinh, cũng ăn xong bữa đêm.
Trong chợ đêm, tùy ý để Tiêu Hoành nắm tay cô, đi xuyên qua biển người ở đó.
Bốn phía vẫn không tránh được những ánh mắt kì lạ, và chỉ trỏ.
“Lại muốn đi đâu?” Con đường này căn bản không phải đường trở về Đông Kinh.
Tiêu Hoành lái chiếc Maserati của anh ta đi một con đường khác.
“Đến rồi em sẽ biết.”
“Không phải đã nói, chỉ ăn khuya sao?”
“Ăn xong bữa đêm, đương nhiên phải đi tản bộ một chút.”... Lời đó, ai tin thì đúng là ngây thơ.
Trong lòng Tiêu Hoành nghĩ như vậy.
Xe chạy trên cao, Giản Đường hơi lo lắng: “Rốt cuộc muốn đi đâu?”
“Đi dạo trên xe.”
“...”
Dù sao Giản Đường cũng đã nhìn ra, Tiêu Hoành căn bản không muốn nói ra, cô hỏi nữa, cũng không hỏi được.
Cô liền quay đầu, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ.
“Ừ, đến rồi.”
Khi xe dừng lại, Giản Đường trợn to hai mắt... “Khu vui chơi?”
“Đúng, anh muốn chơi, em đến theo anh.”
Tiêu Hoành chống nạnh, nói to: “Đại gia nhiều tiền lại đẹp trai như anh, người đàn ông bác học lại hiểu biết trưởng thành, đương nhiên không thể giống như chó mèo, xếp hàng đến chơi lúc ban ngày rồi.
Không bao trọn, sao có thể làm nổi bật sức hút của anh chứ?”
Giản Đường trong đầu “ong” một tiếng, ngây ngốc nhìn Tiêu Hoành cách đó không xa... Đánh chết cô, cô cũng không nghĩ đến, lời nói không biết xấu hổ này, Tiêu Hoành cũng có thể nói ra khỏi miệng.
Còn về nhiều tiền và đẹp trai thì cô thừa nhận.
Bác học và hiểu biết... Khả năng cũng đúng.
Nhưng mà người đàn ông trưởng thành, sẽ đến khu vui chơi chơi sao?
Mặt khác... Ai tới giải thích cho cô một chút... “Bao hết và sức hút, có quan hệ gì sao?”
Bất chợt Giản Đường nghi ngờ mà tự hỏi trong lòng.
Trên khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Hoành, nở một nụ cười, thoáng chốc, lại trở thành dáng vẻ cực kì không biết xấu hổ: “Em xem TV chưa? Trên ti vi tổng giám đốc lạnh lùng đi đến chỗ nào thì có vệ sĩ dọn đường, động một chút thì là “tổng giám đốc của chúng ta đã bao nơi này rồi, ông chủ mau thu dọn hiện trường” ... đúng không? Có thấy không?
Có! Đúng chứ!
Có thật, đúng chứ!
Em xem, nữ chính sẽ thế nào?
Hai tay che gương mặt đỏ lựng, dùng vẻ mặt sùng bái mà nhìn nhân vật nam chính. Điều này không phải làm nổi bật chuyện nhân vật nam chính vô cùng có sức hút sao?
Tổng giám đốc không bao hết thì không phải người đàn ông tốt!”
“...” Nếu như lúc này Giản Đường vẫn là Giản Đường của ba năm trước đây, chắc sẽ ôm bụng cười đến lăn lộn trên mặt đất.
Tiêu Hoành từ đâu mà có lý luận thần kỳ này vậy, quả nhiên phim Hàn đã ảnh hưởng cả một thế hệ rồi?
“E hèm,” Giản Đường vẫn còn đang chớp chớp mắt, há mồm nhìn Tiêu Hoành, đối phương lại nghịch ngợm, nắm tay thành quả đấm, làm bộ đặt ở bên môi, ho khan hai tiếng, nói rằng: “Giản Đường, em còn đang chờ cái gì?”
“Cái gì?”
Giản Đường không hiểu gì hết.
Trên trán Tiêu Hoành lộ ra vẻ bất mãn, nhìn Giản Đường, “Tới lượt em!”
“Hở?”
“Bụm mặt, sùng bái nhìn anh đi? Sùng bái của em đâu? Đôi mắt của em như thế nào?”
“...” Móa ơi, tự kỷ từ đâu tới!
Nếu như Giản Đường vẫn là Giản Đường của ba năm trước đây, nhất định sẽ lải nhải lại!
Nhưng cô không còn là vậy.
Cho nên chỉ có thể nhìn Tiêu Hoành với vẻ kì lạ... “Gần đây anh, xem gì vậy?”
“Giản Đường, anh mặc kệ, em nhanh lên nào! Che mặt, phải thẹn thùng! Phải nhìn anh đầy sùng bái!”
“Giản Đường! Anh là thượng đế! Thượng đế kêu em làm cái gì, thì em làm cái đó!”
“Giản Đường, em có làm hay không... Không làm anh kêu cấp trên trách tội em.”
“...” Cuối cùng, dưới yêu cầu mãnh liệt của Tiêu Hoành, Giản Đường bất đắc dĩ đưa hai tay ra, che khuôn mặt “Xấu (nghẹn) hổ (đỏ bừng)”, “Sùng (cạn) bái (lời)” nhìn anh ta: “Như vậy được rồi chứ?”
“Em đừng nhúc nhích, đúng, cứ giữ tư thế này.”
Một trận gió qua, Tiêu Hoành dùng tốc độ nhanh nhất, lấy điện thoại cầm tay ra, lại cực nhanh đi tới phía sau Giản Đường, một cánh tay từ phía sau vòng ôm Giản Đường, “Tách tách” một tiếng, đèn flash sáng lên, một tấm ảnh chụp Tiêu Hoành ôm Giản Đường, Giản Đường ngượng ngùng bụm mặt cứ như vậy ra đời.
“Được rồi, đi thôi, chúng ta đi vào nào.” Tiêu Hoành sung sướng dắt tay Giản Đường, đi vào trong khu vui chơi.
Sắc mặt Giản Đường rất khó coi... “Anh Tiêu, anh đây là xâm phạm quyền chân dung của tôi. Tôi cực lực yêu cầu anh, xóa bỏ.”
“Dựa vào cái gì?”
“Đó là anh của tôi, tôi không đồng ý để anh chụp.”
“Đây là ảnh do anh dùng bản lĩnh chụp được, tại sao phải cần em đồng ý?”
Giờ phút này Tiêu Hoành, làm cho Giản Đường tức hết cả người, tức đến mức ngứa cả răng!
Trên đời này... Tại sao có thể có người... Không biết xấu hổ như thế!
“Anh có xóa không?”
“Không xóa.”
“Anh làm vậy là không đúng.”
“Em đi kiện anh đi.”
Giản Đường nghe người đàn ông trước mặt rầm rì nói, thì lập tức có cảm giác đập đầu vào gối bông.
Sức “đấu tranh” cả người, đều tỏa ra hết không còn một mảnh.
Cuối cùng, thỏa hiệp: “Vậy anh... Không được để cho người thứ 3 nhìn thấy.”
Người đàn ông phía trước, khóe miệng cong lên vẻ thắng lợi: “Được. Anh cam đoan không để cho người thứ 3 nhìn thấy.”
Giản Đường quên mất, cô bị người đàn ông này lừa gạt đi ra khỏi Đông Kinh như thế nào, bị người đàn ông này lừa từ chuyện ăn đêm đến cái khu vui chơi này như thế nào.
Tâm trạng Tiêu Hoành rất tốt: “Ôtô đụng, chúng ta chơi ôtô đụng đi.”
“Tôi không...”
“Có điều anh sẽ không nhường em đâu, đừng tưởng rằng em là con gái, thì anh sẽ nương tay.”
“... Không cần nhường tôi.” Ai mà thèm anh nương tay chứ.
...
“Bên kia, vòng quay ngựa gỗ, đi nào đi nào, đi chơi vòng quay ngựa gỗ.”
“Là con nít mới chơi...” trò đó...
“Không phải là em không dám ngồi chứ? Ngay cả vòng quay ngựa gỗ cũng không dám ngồi, có mất mặt không hả, lúc nãy chơi ôtô đụng, anh đã nhìn ra, quả nhiên em chỉ tốt mã giẻ cùi.”
“Chơi, đi chơi ngay bây giờ.” Ai không dám chơi vòng quay ngựa gỗ hả?
...
“Câu cá, câu cá nhỏ.”
“Không...” đi...
“Ôtô đụng chơi không tốt, vòng quay ngựa gỗ cũng không dám ngồi, không phải ngay cả cá nhỏ em cũng không biết câu chứ?”
“Anh Tiêu, chúng ta so xem, người nào câu nhiều cá hơn.”
...
“Tàu lượn siêu tốc... Tàu lượn siêu tốc thì thôi bỏ qua, chả có gì thú vị. Còn không kích thích bằng anh tự lái xe trên đường cao tốc, đi thôi đi thôi, trò này không chơi.”
“Anh Tiêu, anh sợ?”
“Ai nói anh sợ hả? Trò này không thú vị, là trò con nít, có gì hay mà chơi. Chúng ta đến mê cung đi?”
“Đi, đừng xem nữa, anh đưa em về ký túc xá.”
Tiêu Hoành không nói gì, túm lấy Giản Đường, đi đến chỗ chiếc Maserati của anh ta.
“Đưa tôi về Đông Kinh là được rồi.”
“Trở về Đông Kinh? Em xem xem giờ mấy giờ rồi?”
Vừa nhắc nhở như vậy, Giản Đường mới phát hiện, thời gian đã trễ thế này.
Tiêu Hoành đưa Giản Đường trở lại dưới tầng kí túc xá, kéo Giản Đường một phát, một cái hôn ấm áp, chạm vào trán cô. Nỗi phòng bị khiến cô như bị bỏng mà vội vã né tránh, đẩy cửa xe ra, vội vã rời đi.
Tiêu Hoành nhoài đầu ra ngoài cửa xe:
“Giản Đường, lần tới, chúng ta đi chơi vòng quay khổng lồ nhé!”
Bóng lưng của cô gái đằng trước, hơi run lên một cái... Anh ta nhìn thấy! Anh ta thấy ánh mắt khát vọng muốn ngồi vòng quay khổng lồ ở khu vui chơi của cô.
Giản Đường không xoay người lại, trong cổ họng hơi chát chát, giọng khản đặc, rốt cục chậm chạp hỏi ra nghi ngờ trong lòng:
“Anh Tiêu, hôm nay là anh muốn đến khu vui chơi, hay là anh nhìn thấu được rằng tôi muốn đến khu vui chơi?” Nếu như Tiêu Hoành thấy được cảnh hôm qua cô ngăn đôi bạn trẻ đi xe đạp kia lại, Tiêu Hoành thông minh tinh tế như thế, có lẽ... vì thế mà đoán được?
Tiêu Hoành ngạc nhiên: “Em cũng quá tự sướng đấy, đương nhiên là anh muốn đi chơi rồi.”
Giản Đường thở phào một hơi, nói một tiếng “Chúc ngủ ngon”, rồi không do dự nữa, vội vã lên tầng.
Tiêu Hoành nhìn Giản Đường biến mất ở hành lang, lấy điện thoại cầm tay ra, mở album ra, từng tấm ảnh chụp, đều là nụ cười vui vẻ, khoái trá chơi đùa của Giản Đường.
Môi mỏng nhếch lên, đáy mắt lộ ra ý cười... Cô có thể vui vẻ cười là tốt nhất. Trời mới biết anh ta chán ghét nhất là khu vui chơi.