“Không có!” Giản Đường vội vàng cướp lời nói: “Tôi không có trốn tránh anh Thẩm.”
Nói dối! Rõ ràng là trốn anh!
Nhưng...
“Cổ họng cô làm sao thế?” Sao giọng cô lại khàn đến mức này?
“Bị bệnh nên đau họng.” Giản Đường cụp mắt xuống, không muốn nói nhiều.
“Cô sợ tôi?”
Giản Đường nheo mắt, không phản bác lại.
Thẩm Tư Cương ở bên giường bệnh của cô, chậm rãi nhướng mày, trong lòng càng khó chịu.
Đột nhiên anh nghiêng về phía trước, trong lúc Giản Đường hoảng sợ, một tay của Thẩm Tư Cương đã chống ở mép giường, thoáng cái kéo gần khoảng cách giữa hai người.
Một tay khác giơ về phía Giản Đường, cô theo bản năng lùi về phía sau, Thẩm Tư Cương lãnh đạm nói: “Đừng cử động.”
Thấy Giản Đường quả nhiên biết điều hơn nhiều, ngón tay Thẩm Tư Cương vén tóc mái của Giản Đường ra, chạm vào vết sẹo trên trán cô, cả người Giản Đường đều khó chịu, xúc cảm lạnh băng của ngón tay Thẩm Tư Cương thực sự là muốn xem nhẹ cũng không được.
Ngón tay anh vuốt ve vết sẹo của Giản Đường, đôi môi hơi nhếch khó mà phát hiện, có chút bực dọc hỏi: “Sao lại có vết sẹo này?”
Giản Đường nhìn lướt qua Thẩm Tư Cương... Đừng giả vờ! Chẳng lẽ anh không biết nó từ đâu ra sao?
Lại cố chấp cãi lại: “Ngã đập phải.” Trong lòng cô thêm một câu “nhờ anh ban tặng”.
Ngón tay kia tỉ mỉ vuốt ve vết sẹo, càng vuốt càng hướng xuống dưới, vuốt đến cánh môi cô.
Xúc cảm lòng bàn tay truyền tới, chiếc cổ cứng đờ, bị bàn tay của anh nâng lên phân nửa.
Ngón cái vuốt ve môi như vậy, kỳ lạ là nó không nõn nà hồng hào như thạch hoa quả, không nở rộ đẹp đẽ như hoa hồng, cánh môi trắng bệnh, bong tróc da, không hiểu sao lại dấy lên dục vọng của anh.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương ngày càng sâu hút, một giây sau nuốt trọn môi cô.
Cánh môi nóng bỏng bao trùm lấy cô. Giản Đường không hề phản kháng, bị động tiếp nhận nụ hôn đầy tính xâm lược của Thẩm Tư Cương.
Ngọt quá... Thẩm Tư Cương hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn tuyệt đẹp, hôn thăm dò xong, anh chàng Thẩm Tư Cương của chúng ta đột nhiên nhớ tới một vấn đề.
“Là tôi hôn tốt, hay thằng khốn Tiêu Hoành kia tốt?”
Giản Đường còn đang rơi vào trạng thái ngây ngốc, khuôn mặt tái nhợt vì nụ hôn này đã hồng hào hơn không ít, còn chưa lấy lại tinh thần liền nghe thấy Thẩm Tư Cương mặt lạnh như băng hỏi.
“Hả?”
Hả cái gì mà hả? Thẩm Tư Cương nhíu mày: “Tôi đang hỏi cô. Là tôi hôn giỏi hay là thằng khốn Tiêu Hoành kia giỏi?”
Đây… Là câu hỏi quỷ quái gì thế?
Thẩm Tư Cương thấy Giản Đường do dự không đáp, trong lòng tức giận.
Có cần phải suy nghĩ câu trả lời lâu vậy sao?
Lẽ nào thằng khốn Tiêu Hoành kia hôn rất giỏi? Khiến cô nhớ lại lâu như thế?
Cơn giận không tên của Thẩm Tư Cương nhanh chóng ập tới, Giản Đường thậm chí còn chưa hiểu rõ xảy ra chuyện gì, chỉ kịp hừ lạnh một tiếng, liền bị người đè mạnh xuống giường, một giây sau, đầu của Thẩm Tư Cương đã cúi xuống, Giản Đường “ưm” một tiếng, cánh môi nóng lên, nụ hôn mạnh mẽ, điên cuồng ập đến.
Vừa gặm vừa cắn, anh nhất định phải làm cô đau mới được! Thẩm Tư Cương không hiểu nổi ý nghĩ quái dị trong lòng mình, chính người phụ nữ bị anh đè dưới người giờ phút này là kẻ đầu sỏ hãm hại Hạ Viên Miên ba năm trước, anh hận cô.
Nhưng anh không cho phép lòng người phụ nữ này có người đàn ông khác!
Tiêu Hoành cũng không được! Ai cũng không được! Ngoài Thẩm Tư Cương anh ra, cả đời này Giản Đường chỉ sống trong lòng thù hận của anh, anh không cho phép lòng cô có người đàn ông khác!
Thời khắc này, Thẩm Tư Cương hoàn toàn không nghĩ, vì sao anh lại chỉ có lòng độc chiếm điên cuồng như thế với mình Giản Đường.
Anh cho rằng anh hận người phụ nữ này, anh lại chưa từng nghĩ, tại sao anh lại để ý đến nhất cử nhất động của cô như thế.
Sau này, anh vô số lần hối hận, về tất cả những việc anh làm với cô lúc này và ba năm trước.
“Khụ khụ khụ.”
Một tiếng ho khan truyền từ ngoài cửa phòng bệnh, Giản Đường giật mình, theo bản năng lấy tay đẩy Thẩm Tư Cương ra, nhưng người đàn ông càng cố chấp, cánh tay siết chặt cô, bá đạo một lần nữa ấn chặt người phụ nữ dưới thân, một bàn tay nắm lấy nửa gương mặt của Giản Đường, mà môi anh không chút kiêng kỵ mút môi cô, không thèm để ý đến trong phòng bệnh có thêm người thứ ba.
Mặt Giản Đường đỏ đến tận lỗ tai, cô đều có thể nghe thấy tiếng nước “tí tách” phát ra lúc Thẩm Tư Cương hôn cô.
Hôn xong, Thẩm Tư Cương mở mắt ra, con ngươi đen láy nhìn mặt người phụ nữ trong lòng, anh rất hài lòng với tư thế mê say của cô.
Lúc này mới thỏa mãn đứng lên, tao nhã liếc một cái ra cửa phòng bệnh.
Giọng anh vô cùng lười biếng hỏi: “Cậu đến làm gì?”
Mẹ kiếp! Bạch Dương Hàng đúng là bị chó cắn rồi!
Người ta gọi một cuộc điện thoại bắt anh ta đi Trân Tiêu Tri mua cháo mang tới, giờ lại hỏi anh đến làm gì?
Thẩm Tư Cương... Cậu còn có thể khốn nạn hơn được không!
Anh ta tức giận đặt hộp giữ nhiệt trong tay xuống chiếc tủ bên cạnh giường: “Sau này, giữa ban ngày ban mặt đừng có làm những việc như này, tổn hại đến thuần phong mỹ tục, ảnh hưởng đến diện mạo của thành phố.”
Thẩm Tư Cương không có chút phản ứng nào, Giản Đường bên kia thì đến đầu ngón chân cũng đỏ rồi.
Cô hổ thẹn cúi đầu, hận không tìm được cái lỗ nào mà chui vào.
Ngay vừa rồi, xảy ra nhiều chuyện như vậy, đầu của Giản Đường hơi loạn... Thẩm Tư Cương hôn cô?
Tại sao Thẩm Tư Cương lại đột nhiên hôn cô?
Lòng Giản Đường hỗn loạn.
Trái tim cô đơn rất lâu bỗng bắt đầu dao động.
Bạch Dương Hàng kéo Thẩm Tư Cương ra khỏi phòng bệnh, thần bí hỏi: “Cô ấy là... Giản Đường hả?” Trong lòng Bạch Dương Hàng biết rõ, đó chính là Giản Đường, hôm đó ở trong phòng 606 anh đã nhận ra. Nhưng anh không thể nào tin nổi là Thẩm Tư Cương lại hôn Giản Đường mãnh liệt như thế.
“Cậu không biết tự nhìn à?”
“Không phải!” Bạch Dương Hàng kéo Thẩm Tư Cương đang quay người chuẩn bị vào phòng bệnh: “Thẩm Tư Cương, không phải cậu có tình cảm với cô ấy đấy chứ?”
“Roạt” một tiếng, lần này, Bạch Dương Hàng thành công ngăn Thẩm Tư Cương rời đi, người đàn ông chậm rãi quay người lại, nguy hiểm nhìn chằm chằm Bạch Dương Hàng: “Cậu nói ai? Cô ấy nào?”
“Giản Đường.” Nếu không thì còn ai... Bạch Dương Hàng bị Thẩm Tư Cương nhìn đến mức tê dại, người anh em, cậu đừng có dùng ánh mắt tia hồng ngoại đó nhìn tôi, được không?
Dù sao anh ta cũng chỉ nói một câu phỏng đoán hợp lý thôi mà, đến mức này sao!
Lúc Thẩm Tư Cương tiến vào phòng bệnh lần nữa, trên người đã bao phủ một tầng khí lạnh, chính là hầm băng di động!
Ánh mắt lạnh băng liếc Giản Đường một cái, môi mỏng nhả ra câu lạnh nhạt: “Ăn đi, đồ ăn trên tủ là tôi đích thân dặn Bạch Dương Hàng mua tới đó.”
Giản Đường ngơ ngác há miệng nhìn Thẩm Tư Cương, nhưng chỉ có bản thân cô mới biết, cái góc nhỏ phủ bụi trong lòng kia, cánh cửa tĩnh mịch đóng lại từ lâu kia đang dần mở ra.
“Dù sao cũng là mua vui, nếu tôi đã hôn cô, đương nhiên phải cho cô chút lợi ích.” Nói rồi, lại móc ví tiền rút một tệp tiền giấy, vô tình nhét trên giường bệnh của Giản Đường: “Chỗ này, chính là tiền nằm viện công ty chi trả cho cô. Không đủ thì cứ bảo Tô Mịch.”
Rầm!
Cánh cửa đóng chặt lại, mới hé ra một khe nhỏ, lại một lần nữa nặng nề mà đóng chặt lại!
“Chịu khó dưỡng bệnh, khỏe mạnh rồi mới có thể kiếm tiền cho tôi.”
Thẩm Tư Cương phóng khoáng rời đi, Giản Đường trên giường bệnh mặt xám như tro tàn.
Cô nghĩ rằng anh có chút tình cảm với cô nên mới hôn cô, cho rằng có lẽ đây là một tín hiệu, cô nhầm rồi!
Người đàn ông này hận cô, trước sau như một đều hận cô!
Anh sẽ chỉ hành hạ cô, sỉ nhục cô. Sẽ không yêu cô.
Đúng vậy, cô lại ngu ngốc rồi.