Giản Đường không biết tại sao hôm nay đứng trước mặt những người đó, cô lại không muốn phối hợp màn kịch này.
Không, rõ ràng là cô biết.
Dù có thất bại đến mức nào thì kiêu ngạo từ sâu trong xương tủy cũng không thể biến mất. Mà ba năm trước, những người đang đứng trước mặt cô lại có dáng vẻ như thế nào?
Trong lòng, cô rõ ràng coi thường không thèm quan tâm, ba năm sau, cô cũng không muốn chịu đựng những ánh mắt chế nhạo và đùa cợt trước mặt bọn họ.
Dù giây phút cuối cùng vô cùng chật vật, nhưng vậy thì sao chứ? Cô làm được, cuối cùng cô cũng thành công, không hề vấp ngã như ý đồ của bọn họ... thế đã đủ rồi.
Cô biết rõ sự kiêu ngạo sâu trong lòng mình khiến cô không thể phối hợp với màn kịch của bọn họ, rõ ràng là biết nguyên nhân chính xác vô cùng.
Giờ phút này, Giản Đường cũng biết Ngụy Tư San đang chơi xấu, cô không tranh luận với Ngụy Tư San, hỏi cô ta tại sao nói không giữ lời, lật lọng.
Cô đã ngồi tù, đã biết cách hèn mọn, đã mất đi một quả thận, nhưng không mất não... Quyền chủ động nằm trong tay Ngụy Tư San, cô ta có thể điều khiển quyền nói chuyện.
Mình nói đạo lý với người ta, người ta lại nói chuyện nhân nghĩa với mình, mình nói chuyện nhân nghĩa với người ta, người ta sẽ lại nói đạo lý với mình... Cũng giống như thế, cô nói chuyện đạo lý với Ngụy Tư San, Ngụy Tư San nói điều kiện với cô, cô nói điều kiện với Ngụy Tư San, Ngụy Tư San lại giảng đạo lý cho cô, chỉ vì... kẻ điều khiển quyền tranh luận là Ngụy Tư San!
Nhưng vẫn phải tranh luận điều kiện.
“Cô muốn tôi làm gì mới chịu xóa và đưa video lưu trữ cho tôi?”
Ngụy Tư San thả lỏng trong lòng… Giản Đường chỉ thích hợp với việc lấy lòng đê tiện mà thôi, một tên tôi phạm giết người có tư cách gì mà nhìn mình bất khuất như vậy?
“Cô cứ như bây giờ… là được rồi.” Ngụy Tư San không nói gì rõ ràng, đưa di động đến trước mặt Giản Đường: “Cô muốn lấy được đoạn clip này sao, được thôi. Cô…” Cô ta đột nhiên chỉ ngón tay về phía một người đàn ông trung niên vừa có bụng bia vừa trọc đầu: “Đi, làm ông ta vui vẻ đi.”
Bả vai Giản Đường run rẩy một chút... Cô chậm rãi nghiêng đầu, nhìn Ngụy Tư San, không thể tin tai mình vừa nghe thấy gì.
Mà cô ta lại cong đôi môi đỏ, ý cười càng sâu: “Tôi nghe bọn Hạ Vũ nói, nói bây giờ cô đang làm “ngành phục vụ”, còn nghe nói cô đang rất thiếu tiền?”
“Chậc chậc! Chúng ta quen biết nhiều năm như vậy, đừng nói đám chị em không giúp cô.” Một người đẩy một cái thùng lên trước mặt Giản Đường, “soạt” một tiếng, mở thùng ra, một thùng đầy tiền đỏ bất thình lình xuất hiện… màu đỏ vừa bắt mắt lại vừa chướng mắt!
“Cô cứ thể hiện hết trình độ của mình đi, đám chị em cũng muốn mở rộng tầm mắt một chút, xem trình độ phục vụ của cô Giản ngày xưa thế nào.”
Giọng nói chói tai đâm thẳng vào trong tai Giản Đường, cô cúi thấp đầu, móng tay cắm sâu vào trong da thịt, cô đã dùng hết toàn bộ sức lực để khắc chế phẫn nộ đang phun trào... Cô tức giận, còn có cả bất đắc dĩ… Thì ra, dù cô có muốn bảo vệ một chút xíu tự tôn không còn nhiều kia đến mức nào thì cuối cùng cô cũng không thể thay đổi được một sự thật: cô chỉ là tội phạm số 926 đang cải tạo, không là cái gì cả!
“Giản Đường, cô đừng quên, tôi có thể đưa video trong điện thoại lên mạng bất kì lúc nào, nếu như tôi đưa lên weibo và chia sẻ cho bạn bè trên mạng, thậm chí là instagram, cô nói, sẽ ra sao đây?”
Giản Đường cắn chặt răng, sắc mặt khó coi, mà hai bàn tay đang rủ xuống bên hông đang run rẩy siết chặt!
Muốn cố gắng giãy giụa, cố gắng ra sức giãy giụa! Lại phát hiện dù có làm gì cũng chỉ tốn công vô ích... Cảm giác bất đắc dĩ này khiến người ta tuyệt vọng vô cùng!
Không khỏi có chút chán nản... dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng... Tuyệt vọng không nói nên lời nổi lên trong lòng, dần dần lan khắp toàn thân!
Nhắm hai mắt lại, cô siết chặt tay, rồi lại tuyệt vọng buông ra.
Ánh mắt của cô lại chuyển về phía Ngụy Tư San một lần nữa, nói rõ từng chữ từng câu:
“Cô Ngụy, cô có chắc nếu tôi làm theo những lời cô vừa nói, cô sẽ giao toàn bộ video cho tôi, cũng cam đoan không để lộ ra ngoài không?”
Ngụy Tư San đang muốn tiếp tục giả vờ theo phong cách hừ lạnh, muốn chế giễu Giản Đường, cho Giản Đường biết, cô không có tư cách quyết định gì hết, cô không có lựa chọn khác, chỉ có thể làm theo những gì mình nói. Cô vừa hừ lạnh một tiếng, vừa muốn nói ra những lời này thì…
“Cô Ngụy, mỗi người đều có bí mật không muốn người khác biết. Nếu như lần này, cô lại đùa giỡn tôi, tôi cam đoan với cô, tôi nhất định sẽ khiến cô phải chết!”
A!
Ngụy Tư San hít sâu một hơi, hai mắt hầu như không thể dời khỏi khuôn mặt của người đàn bà hèn hạ kia, cho dù chỉ là một giây đồng hồ!
Trái tim của Ngụy Tư San đập kịch liệt, không ngừng lo lắng... Con hèn Giản Đường này thật sự sẽ nói được làm được!
Đây là ý mà Ngụy Tư San đọc được trong ánh mắt vô cùng bất khuất của Giản Đường!
Ngụy Tư San bị Giản Đường trừng, sợ đến mức lùi về sau một bước, lại cảm thấy mất mặt, lập tức nghiêm mặt lấy lại danh dự:
“Hừ! Cô là cái thá gì chứ! Giản Đường, tôi và cô không giống nhau, không vô liêm sỉ như cô vậy... Tôi đã nói, cô cho đám chị em chúng tôi vui vẻ xem biểu diễn thì đương nhiên tôi sẽ cho cô thứ cô muốn.”
Ăn nói hùng hồn chính trực như thế mà cũng không thấy ngại… ai vừa mới đổi ý trước mặt tôi đó?
Đáy mắt Giản Đường hiện lên sự mỉa mai.
Cô không nói gì, chỉ gật đầu: “Được, cô Ngụy nói được thì làm được.” Cô không muốn giết chết ai nữa, thế nhưng vừa rồi, cô thật sự có suy nghĩ muốn chơi chết Ngụy Tư San!
Ngẩng đầu lên một lần nữa, trên khuôn mặt đang tức giận của cô xuất hiện nụ cười như được in ra từ khuôn mẫu, cô nói với người đàn ông trung niên đang ngồi trên ghế sofa:
“Anh này, tôi không uống rượu, tôi không bán mình, trừ hai điều đó, làm gì cũng được.”
Xung quanh tràn đến tiếng hít khí lạnh... Chẳng ai ở đây lại tin cô Giản có chút kiêu ngạo ngày xưa sẽ nói ra những lời như vậy.
Quả thực… đê tiện vô cùng!
Cũng không biết đám người Ngụy Tư San tìm ông diễn viên quần chúng này ở đâu, một ông chú trung niên đầu hói bụng bia, chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, tất cả mọi thứ vừa mới diễn ra đã khiến ông ta hoang mang chóng mặt vô cùng.
“Cái này, cái này…” Ông ta vừa sốt ruốt đã nói hết cả sự thật ra: “Cô Ngụy, cô chỉ nói tôi đóng vai quần chúng thôi mà… quay phim ở đằng đó hả?”
Rõ ràng chuyện xảy ra bây giờ đã vượt khỏi phạm vi mà ông chú trung niên này có thể chịu được. Ông ta khó xử nhìn Ngụy Tư San, nháy nháy mắt: “Cô Ngụy… đây rõ ràng là đang đe dọa cô gái kia.”
Ngụy Tư San đột nhiên quát: “Ông im miệng! Ăn cơm chùa phải quét lá đa, ông không cần “phí diễn xuất” sao?”
“Cái này…” Vừa nghĩ đến phí diễn xuất rất cao đó, bằng cả một tháng tiền lương của mình, ông chú bị đưa tới diễn vai quần chúng này lập tức xoắn xuýt và do dự.
Giản Đường cũng đã hiểu: Hôm nay, chính là một cái bẫy... một cái bẫy đặc biệt nhắm vào cô.
Bọn họ muốn làm nhục mình, muốn khiến mình khó xử. Khóe miệng cong thành một nụ cười đắng chát, nhưng chỉ trong nháy mắt đã hoàn toàn biến mất, ngẩng đầu lên lần nữa, trên mặt cô lại phủ lên nụ cười đã luyện tập vô số lần trước gương: “Anh nghĩ kỹ chưa? Muốn tôi làm gì?”
“Cái này... Cái này...” Điều này khiến ông chú do dự không biết phải làm sao mới đúng, đầu nóng lên, liền nói: “Cái chân này của tôi, gần đây hơi mỏi, cô giúp tôi xoa bóp chân một chút đi.”
Lập tức, xung quanh đều yên tĩnh, từng đôi mắt vô cùng hào hứng chăm chú nhìn Giản Đường, ai cũng đang đợi hành động tiếp theo của cô.
Mà Giản Đường, dù cho đang cúi đầu cũng rõ ràng cảm nhận được từng đôi mắt đang nhìn chăm chú vào mình. Từ đầu tới cuối, cô đều giữ vững nụ cười rập khuôn, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, một gối chạm đất, cởi giày của ông chú trung niên đang ngồi trên ghế sofa ra, đặt lên đầu gối mình.
Đùng!
Xung quanh nổ tung!
“Trời ơi! Tôi mới thấy cái gì vậy!”
“Thật là… hèn hạ!”