Dòng máu nóng có thể hòa tan trái tim lạnh lẽo.
Cô nhìn thấy bàn tay đang rỉ máu của anh, rời ánh mắt lên trên mặt anh, Giản Đường thấy Thẩm Tư Cương do dự một lúc. Chút tia nóng trong lòng kia lại từ từ nguội lạnh trở lại.
Cuối cùng thì anh vẫn do dự… Là anh không tin cô chăng?
Giản Đường đau khổ nhếch nhếc môi.
Lúc này Tô Mịch sắc mặt trắng bạch ra đã đến cởi dây trói ra cho Giản Đường rồi.
Nhìn cánh môi nhợt nhạt của Tô Mịch, Giản Đường đỡ Tô Mịch dậy, nói với Thẩm Tư Cương:
“chị Mịch đã đỡ thay tôi một đạp, chị ấy bị thương rồi, đưa chị Mịch đi bệnh viện trước đã, còn cả vết thương trên tay anh nữa.”
Còn về quản gia Hạ… Cô chẳng quan tâm đến sống chết của người này nữa.
Thẩm Tư Cương không ngờ là chỉ vì giây phút do dự vừa nãy của mình lại lần nữa đẩy người phụ nữ mẫn cảm đa nghi, bị cuộc sống chà đạp này ra xa hơn. Lại trông thấy nét mặt vô cùng khó coi của Tô Mịch đang ôm lấy eo, nghe Giản Đường nói Tô Mịch phải chịu một cái đạp của quản gia Hạ, Thẩm Tư Cương quăng mạnh quản gia Hạ sang một bên, “Có đi được không?” Anh hỏi Tô Mịch.
Trên trán toàn là mồ hôi lạnh, Tô Mịch cắn răng gật gật đầu: “Đi được, boss.”
Thẩm Tư Cương gật gật đầu: “Tiểu Đường, cô dìu cô ấy ra ngoài trước đi. Tôi lập tức đi lái xe đến.” Vừa gọi điện cho Thẩm Đệ Nhất để báo địa chỉ của chiếc nhà kho: “Laaph tức qua đây đi.” Tiện tay vớ lấy sợi dây thừng trói Giản Đường lúc trước, Thẩm Tư Cương động tác nhanh gọn trói quản gia Hạ lên chiếc ghế ban nãy.
Nhanh chóng làm xong mọi chuyện, vỗ phủi bụi trên tay đi rồi đi về hướng cửa nhà kho, anh sắp đuổi kịp Giản Đường và Tô Mịch ngoài cửa kho rồi.
Nhưng lại có một đám người bỗng nhiên vội vàng lao đến chặn ngoài cửa.
Thẩm Tư Cương nhìn chăm chú lại đó, ánh mắt lạnh giá, chẳng nói lời nào, chỉ cảnh giác mà nhìn đám người trước mặt kia thôi.
Nhưng đối phương rõ ràng là đang xông lại chỗ anh, một gã đàn ông vô cùng lực lưỡng cầm đầu, đi đến cách Thẩm Tư Cương nửa mét:
“Cậu Thẩm à, ông chủ của chúng tôi nói rồi, hôm nay cậu Thẩm sẽ không ra khỏi căn nhà kho này dễ dàng thế đâu.”
“Các người chắc là nhường của ông ta hả?” Đương nhiên Thẩm Tư Cương cũng biết đám người này là chó của ai.
Anh chăm chú nhìn xuyên qua đám người đó, nhìn ra phía Giản Đường và Tô Mịch, sự lo lắng trong đáy mắt lộ ra vẻ quan tâm, chỉ quét ánh mắt qua mười mấy gã đàn ông khí thế mạnh mẽ kia: “Chuyện giữa đàn ông, đừng để liên lụy đến phụ nữ trong nhà. Để bọn họ đi đi.”
Tên cầm đầu giơ tay ra trước mặt Thẩm Tư Cương: “Chìa khóa xe.”
Thẩm Tư Cương quăng chiếc chìa khóa trong tay lên không trung, rơi vào trong tay gã cầm đầu kia, còn người người phía sau thì lạnh lùng quay người lại hét lên một tiếng: “Này, đỡ lấy.” Giản Đường giơ tay ra tóm lấy chiếc chìa khóa xe vào trong tay, nhìn Thẩm Tư Cương xuyên qua đám người đó:
“Một mình anh có được không?”
Trên mặt Thẩm Tư Cương lộ ra nụ cười ung dung: “Không sao.” Rồi ánh mắt lại nhìn lên người Tô Mịch: “Mau đưa cô ấy rời khỏi đây đi.”
Chỉ cần cô còn ở lại nơi thị phi này thêm một chút thì anh chẳng thể yên lòng được.
Chỉ có cô rời khởi nơi thị phi này thì mới thực sự được an toàn.
“Tiểu Đường, mau đi thôi. Chúng ta ở lại đây chẳng giúp được gì, chỉ tổn liên lụy đến boss thôi.” Tô Mịch nói một cách căng thẳng, một tay ôm eo vừa thúc giục Giản Đường nhanh chóng lên xe. Cùng chinha câu nói này khiến trong lòng Giản Đường rung động… Tô Mịch nói không sai, bọn họ ở lại đây chỉ càng làm loạn thêm thôi.
“Đừng nhìn nữa, mau lái xe đi.” Sauk hi hai người họ lên xe, Giản Đường nhìn chăm chăm vào Thẩm Tư Cương đang bị đám người kia vây quanh một cái.
Đạp chân ga xuống, “chị Mịch, em đưa chị đến bệnh viện trước đã.”
Cô không chú ý tới rằng tốc độ mà cô lái xe còn nhanh hơn rất nhiều so với những chiếc xe khác trên đường.
Nhìn tốc độ lái xe, Tô Mịch cũng có thể cảm nhận được rõ ràng sự sốt ruột nơi sâu thẳm trong tim của Giản Đường.
“Chị Tô, mau gọi điện thoại. Có thể gọi được ai thì gọi hết cả đi.”
“Em đừng lo lắng, boss không dễ bị đánh như trong tưởng tượng của em thế đâu.” Sự thực là trên người Thẩm Tư Cương ngoài việc luyện tập từ nhỏ ra thì phía sau còn là thực tế chiến đấu nữa, nếu người đó mà dễ dàng bị đánh gục như thế thì đâu còn là Thẩm Tư Cương nữa.
Tuy nói như vậy nhưng Tô Mịch vẫn nhấc điện thoại lên gọi đi. Vừa nói được hai câu liền cúp máy, “Tiểu Đường, chị đã nói gì nào, đừng có xem thường boss như thế, đúng không” Lúc boss một mình tìm đến nhà kho thì trên đường đi đã gửi tin nhắn cho đám thuộc hạ rồi, chị vừa gọi điện cho Thẩm Đệ Nhất, trong điện thoại Thẩm Đệ Nhất nói sắp đến rồi.”
Có như vậy sắc mặt Giản Đường mới từ từ trở nên tốt hơn được chút.
Trong chốc lát mà hai người đã đến bệnh viện rồi, bệnh viện làm kiểm tra cho Tô Mịch, nói không hề có trở ngại gì lớn, nhưng eo phụ nữ bị hấng một cái đạp, sự đau đớn ấy thực sự là khó mà tưởng tượng nổi.
Nghe tin Tô Mịch không có trở ngại gì lớn thì tâm trạng thấp thỏm của cô mới đặt xuống được.
“Vai của em.” Tô Mịch nhìn thấy vết thương trên vai Giản Đường do bị đạp liền nói: “Lão già họ Hạ đó ra tay cũng thật độc ác.”
“Không sao.” Giản Đường mỉm cười.
“chị Mịch!” Bỗng nhiên cả người Tô Mịch bị ôm chặt lấy, Giản Đường rủ rỉ bên tai Tô Mịch: “chị Mịch, được quen biết chị là chuyện quý giá nhất trong cuộc đời em.”
Sự kích động này của Giản Đường, trong lòng Tô Mịch cũng bỗng nhiên hiwwur ra, cô chậm rãi dang tay ra ôm lại người phụ nữ trước mặt:
“Em… quyết định rồi?”
“Ừm. Em xin lỗi.”
“Có gì phải xin lỗi chứ… Nhưng chuyện năm đó không phải đều đã sáng tỏ rồi sao? Sự trong sạch của em cũng được chứng thực rồi, vậy hiểu lầm giữa em và boss cũng được giải quyết rồi… Vẫn phải đi sao?”
Giản Đường lắc lắc đầu, cười gượng: “Ân oán giữa em và bắt đầu từ lúc anh ta không tin, từ năm anh ta không chút nể tình mà tống em vào tù đó, thì giữa chúng em đã sớm không còn đường lui rồi.”
“Nhưng hiểu lầm đã được giải bỏ rồi mà!”
“Phụ nữ đều thích từ dối mình gạt người. Lừa dối chính mình. Em cũng muốn cứ tự dối mình như thế. Nhưng em không làm được. Sự đau đớn trên người em, lúc nào cũng nhắc nhở em về những chuyện đã xảy ta đó. Tự dối mình gạt người mới là chuyện đau khổ nhất trên thế giới này.”
Huống hồ, giờ phút này anh vẫn chẳng chịu tin cô, không phải sao?
Lúc cô hỏi anh có nguyện tin cô không, giây phút do dự đó của anh đã nói rõ sự lưỡng lự trong sâu thẳm trái tim anh rồi.
Cô lôi chiếc chứng minh thư ra: “chị Mịch, chị xem, anh ta chẳng thể nhốt được em nữa rồi!”
Không biết tại sao, Tô Mịch lại vì câu nói này của Giản Đường mà trong lòng đột nhiên co thắt lại, bắt đầu quặn đau.
Giản Đường có thể kể hết mọi uất ức, có thể chửi rủa Thẩm Tư Cương bằng những lời nói khó nghe… Sau khi cô cuối cùng cũng có thể chứng minh được sự trong sạch của mình, cô có thể trút hết những uất ức và nhục nhã bao năm nay ra.
Nhưng cô lại cứ chọn cách bỏ đi, giây phút biệt li này lại có thể vui như một đứa trẻ, cầm một tấm chứng minh thư mà ai cũng có mà nói với mình rằng: chị Mịch, chị xem, anh ta chẳng thể nhốt được em nữa rồi!
Rốt cuộc một người phải khẩn thiết muốn rời xa một người như thế nào thì mới có thể như vậy được chứ!!
“Em định đi đâu?”
Giản Đường chẳng nghĩ gì: “Nhĩ Hưng.” Ngừng lại một lúc rồi như nghĩ đến thứ gì đó, lại nói thêm: “Những chị không được nói cho bất cứ ai đâu đấy. Ở Nhĩ Hưng trời trong xanh, nước trong veo, gió mát rượi. Nơi đó không có sự đau khổ.” Vậy nên, đừng nói cho bất cứ ai, đừng đến tìm cô, để cô một mình sống bình yên ở đó.
“Câu hỏi cuối cùng.” Tô Mịch nói: “Em… còn yêu cậu ấy không?”