Giữa trận mưa gió, một cô gái đi ra từ tòa nhà của Đông Kinh, bước vào trong mưa gió, cầm theo chiếc ô được tìm thấy trong tủ chứa đồ. Cho dù người đàn ông đó đáng giận đến cỡ nào, nhưng anh lại nói đúng một câu.
Cô là một kẻ chạy trốn, là một người yếu đuối.
Thế nhưng, sao mà cam lòng được?
Đi tới bên đường, đã có một chiếc xe Bentley chờ sẵn ở đó.
Cô vừa liếc mắt liền nhận ra, chủ nhân chiếc xe, ngoại trừ Thẩm Tư Cương – cái người không ai bì nổi đó, thì còn có ai nữa?
Cất bước đi qua, cửa sổ xe đã được hạ xuống, người ở ghế lái xe lộ diện ra.
“Cô Giản, xin mời lên xe.” Thẩm Đệ Nhị xuống xe, vòng qua ghế sau, mở cửa xe ra.
Cô nhấc chân ngồi vào trong, Thẩm Đệ Nhị cũng trở về ghế lái xe.
“Anh ta kêu cậu tới à?”
Thẩm Đệ Nhị nghe thấy giọng nói vang lên từ ghế sau, cậu ngẩng đầu lên nhìn vào kính chiếu hậu, thấy một cô gái được phản chiếu ở trên đó, cô gái đó rất yên lặng, đang nghiêng mặt lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ xe.
Thẩm Đệ Nhị không nhìn thấu được cô gái này, vừa hai giờ trước thôi, cô xông ra khỏi tòa nhà với dáng vẻ điên cuồng, lúc đó, trên người cô toát ra một nỗi tuyệt vọng sâu đậm, gần như tràn cả ra ngoài, rõ ràng đến mức khiến cho một người đàn ông mạnh mẽ cao 1m80 như cậu cũng có thể cảm nhận được nỗi tuyệt vọng và sợ hãi từ tận sâu trong đáy lòng cô toát ra bên ngoài.
Thẩm Đệ Nhị lại cẩn thận nhìn cô gái ở phía sau qua kính chiếu hậu… Quá yên lặng.
“Vâng, tổng giám đốc Thẩm bảo tôi lái xe đến dưới lầu đợi cô.”
Giản Đường nhìn ra ngoài cửa sổ, thật ra cô cũng không nhìn rõ được cảnh tượng ở bên ngoài, nước mưa làm ướt cửa kính, toàn bộ đều trở nên mờ nhạt. Nhưng cô lại nhìn đến ngẩn người, chiếc xe chạy an ổn trên đường, mãi cho đến khi xuống xe, Thẩm Đệ Nhị cũng chưa nhìn thấu được suy nghĩ của cô gái ở ghế sau xe.
Cậu đã từng chứng kiến nỗi tuyệt vọng của cô, cũng tận mắt nhìn thấy được vẻ bình tĩnh của cô… Một sự tương phản kỳ lạ.
“Cô Giản, đến rồi.”
Lúc này Giản Đường mới hạ cửa kính xuống, nhìn rõ được bốn chữ vàng “cơ sở Ái Tình”, khóe môi khẽ cong lên: “Tôi chưa từng nói muốn tới Ái Tình.”
“Boss nói, cho dù cô Giản muốn đi đâu, cũng cần phải đến Ái Tình trước.”
“Đến Cà Phê Không Độ.”
“Nhưng Boss…”
“Cậu có thể báo cáo lại với anh ta, nhưng bây giờ, tôi muốn đến Không Độ.”
Thẩm Đệ Nhị có chút khó chịu trong lòng, lại nghe được giọng nói khàn khàn ở ghế sau chậm rãi vang lên: “Hoặc là, tôi tự gọi.”
Khóe miệng Thẩm Đệ Nhị hơi giật giật, nhìn thấy Giản Đường thật sự mở cửa xe.
“Khoan đã, cô Giản, tôi chở cô qua đó.”
Chiếc xe lại chạy trên đường lần nữa, không bao lâu sau đã đến Không Độ. Giản Đường đẩy cửa xuống xe, không để ý Thẩm Đệ Nhị có gọi cho người đó để báo cáo lại hay không.
Trong một phòng riêng của quán cà phê.
“Kẹt” một tiếng, cửa được mở ra, người đàn ông trong phòng ngẩng đầu lên, dáng vẻ bất cần đời mà khẽ cười một tiếng: “Đã lâu không gặp, em đã trưởng thành rồi.”
Giản Đường cúi đầu nhìn xuống chân, không nói lời nào, đợi câu nói châm chọc tiếp theo của anh ta.
“Bản lĩnh dụ dỗ đàn ông cũng giỏi hơn rồi.”
Lúc nghe được câu nói này của Tiêu Hoành, Giản Đường cũng không hề bất ngờ, vùi đầu nhìn xuống đất, ở góc độ mà Tiêu Hoành không nhìn thấy được, cô khẽ cong khóe môi lên, nỗi đau dưới đáy mắt còn chưa kịp hiện lên, đã bị ẩn giấu vào trong: “Tiêu Hoành.”
Từ trước đến nay, Giản Đường chỉ gọi anh ta là “anh Tiêu”, bây giờ phá lệ gọi thẳng tên ra, người đàn ông lập tức thẹn quá thành giận: “Ai cho phép cô gọi tên của tôi? Tên của tôi vang ra từ miệng cô, tôi chỉ cảm thấy ghê tởm thôi.”
Giản Đường nhìn Tiêu Hoành một cái, không nói gì mà lấy điện thoại ra, mở một đoạn video, đẩy tới trước mặt Tiêu Hoành, cô không lên tiếng, nhưng mắt vẫn nhìn vào mặt người đàn ông ở phía đối diện.
Đoạn video rất ngắn, chưa đến một phút, nhưng khi Tiêu Hoành vừa mới nhìn thấy đoạn video này, trong lòng Giản Đường đã chứng thực được một chuyện mà trong lòng vẫn luôn không muốn chấp nhận.
Không nói thêm gì nữa, cô đứng dậy, cầm điện thoại trên bàn lên, “Tổng giám đốc Tiêu, thiên hạ rộn ràng nhốn nháo lên đều vì lợi ích, nói thì nói thế, nhưng thủ đoạn lần này của anh quá đê tiện rồi.”
Tiêu Hoành tức giận: “Giản Đường, một con điếm như cô, mà dám nói lý lẽ với tôi?”
Loại phụ nữ như cô, cũng xứng giảng đạo cho anh ta sao? Đê tiện? “Tôi đê tiện đến cỡ nào, cũng có thể đê tiện hơn cô sao? Giả vờ đau khổ, giả vờ đáng thương để dụ dỗ tôi, bây giờ còn dụ dỗ cả Thẩm Tư Cương.” Tiêu Hoành nhắc đến Thẩm Tư Cương, càng nói hăng say hơn: “Ha ha”. Anh ta đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Thật ra tôi khá là tò mò, lần này cô lại dùng cái gì để dụ dỗ tên họ Thẩm vậy?”
Anh ta đưa ngón tay thon dài ra, ngoắc lấy cằm của Giản Đường: “Là cái gì? Cơ thể của cô? Hay là... sự rẻ tiền của cô?”
Giản Đường tức giận hừng hực, trên mặt không còn một giọt máu, cô tuyệt đối không ngờ tới, những lời nói nhục mạ này sẽ phát ra từ miệng Tiêu Hoành… Hoặc là nên nói, cô đã đoán trước được Tiêu Hoành sẽ nhục mạ cô, nhưng lại không ngờ Tiêu Hoành sẽ nói mà không biết lựa lời như vậy, đã xúc phạm đến mức độ nặng nề.
“Buông tay.”
Giọng nói khàn khàn khẽ vang lên, nhưng nếu nghe kỹ, thì sẽ thấy được cảm xúc đang sôi trào ẩn sau giọng điệu bình tĩnh ấy, không ăn khớp với vẻ bình tĩnh ở bề ngoài.
“Ha! Giả vờ cái gì chứ?”
Giản Đường nâng mắt, nhìn thẳng vào “đứa nhóc to xác” ở trước mặt này, cô vẫn nhớ mang máng lần đầu gặp nhau, anh ta có một bộ dạng bất cần đời, sau này được tiếp xúc nhiều hơn, cô mới biết, Tiêu Hoành ở trong mắt người khác cũng không phải là Tiêu Hoành thật: “Anh nghiêm túc sao?”
Tiêu Hoành ngẩn người ra một chút, đôi môi mỏng nở một nụ cười quyến rũ mà gian xảo.
Nụ cười này, giống y như đúc lần đầu tiên cô gặp được anh ta ở cầu thang, hết thảy đều đã không thể nói ra bằng lời. Dù sao anh ta cũng là một tia sáng đột ngột xuất hiện trong thế giới tối tăm của cô, nếu như có thể, thì cô sẽ tuyệt đối không muốn có xung đột với anh ta. nhưng Giản Đường đã hiểu ra, cho dù cô không muốn có xung đột trực diện với anh ta đến cỡ nào, thì bây giờ vẫn không thể tránh được.
“Tiêu Hoành, tôi không nợ anh.” Cô nói với giọng khàn khàn.
Nghe thấy thế, Tiêu Hoành tức giận không thôi: “Ai nói cô không có nợ tôi!”
“Tôi nợ anh cái gì?”
“Cô nợ tôi, nợ tôi…” Người phụ nữ chết tiệt này, rốt cuộc cô nợ anh ta cái gì đây! Tại sao câu nói vừa rồi của cô lại khiến cho anh ta tức giận một cách khó hiểu như vậy!
Đàn ông thẹn quá thành giận, thì từ trước đến nay cũng không hề có lý trí gì.
“Tiêu Hoành, tôi không nợ anh, trên thế giới này, người duy nhất mà tôi nợ, là một người chết.” Cô giơ điện thoại di động trong tay lên: “Tôi không biết video này đến từ đâu, nhưng Tiêu Hoành, anh nhất định đã xem qua video này.” Nếu không, thì tại sao lúc vừa nhìn thấy video này, biểu hiện của anh ta lại quá nặng nề quá không để ý đến như vậy, giống như là đã từng xem qua vô số lần.
“Hôm nay, video này đã được lan truyền trong nội bộ Ái Tình của tôi, mỗi một nhân viên trong nội bộ đều xem qua, mà giờ này phút này, đoán chừng video này đã bị lan tràn ra bên ngoài rồi, ngày mai… không, không cần đến ngày mai, hôm nay, ngay lúc này, nói không chừng, những người trong cả ngành này, đều đã nhìn thấy rồi.
Tiêu Hoành, tôi biết rõ giờ phút này, hẳn là nên nắm bắt từng giây để đi kiểm soát lại cục diện đang chuyển biến xấu, mà tôi lại dùng thời gian quý báu này, để đi gặp anh… Tiêu Hoành, video này là do anh đưa ra ngoài đúng không.” Mặc dù không biết video này có từ đâu, nhưng cô cũng không muốn tìm hiểu, tại sao video của ngày hôm đó lại bị người khác quay lại.
Không biết tại sao, lúc nhìn thấy một sự thất vọng xuất hiện trên mặt cô gái, lồng ngực của Tiêu Hoành bỗng đau nhói, “Cô cho rằng tôi là người đã quay video này sao? Ha, tôi sẽ không nhàm chán như vậy.”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi, nhưng chính anh ta cũng không biết, lúc này, câu nói này là đang cố gắng chứng minh bản thân mình trong sạch… Nhưng sao anh ta lại không nghĩ thử xem, tại sao mình lại để ý đến việc Giản Đường thất vọng đến như vậy.
Giản Đường đưa tay ra một cách bình tĩnh, kéo bàn tay của Tiêu Hoành đang nắm chặt cổ tay của cô ra, nhìn về phía Tiêu Hoành: “Đều đã là quá khứ rồi. Nếu anh cho rằng, trước ngày hôm nay, tôi có nợ Tiêu Hoành anh một sự thật, vậy thì ngay sau khi anh đưa video này ra, hai người chúng ta không ai nợ ai nữa.” Cô và anh ta, đều là người hiểu chuyện, cho nên cô nói, anh ta là người đưa video ra, mà anh cũng không có bác bỏ. Quả thật, video không phải là do anh ta quay, nhưng… cuối cùng cũng qua tay anh ta mà bị lan truyền ra ngoài.
Tiêu Hoành vừa ngẩng đầu lên, cô đã xoay người rời đi một cách vô cùng thanh cao… Cô lại dựa vào cái gì mà rời đi theo cách thanh cao như vậy!
Anh ta bỗng dưng đưa tay ra, nắm chặt lấy cánh tay Giản Đường, dùng sức kéo về phía mình, khuôn mặt tuấn mỹ ấy đã trở nên dữ tợn như ác quỷ chỉ trong giây lát: “Giản Đường! Là điếm thì đừng có mà làm kiêu!” Cô bảo không ai nợ ai, thì là không ai nợ ai sao! Cô đùa bỡn anh ta, xem anh ta như một tên ngốc, cô bảo không nợ nhau, thì chính là không nợ nhau sao?”
Nằm mơ đi!
“Để xem, là tên họ Thẩm đó có thể thỏa mãn cô, hay là tôi có thể thỏa mãn cô!”
Anh ta tóm chặt lấy cánh tay Giản Đường, cưỡng ép hôn lên đôi môi ấy!