Sau lưng lại có tiếng xe ô tô vang lên, Thẩm Đệ Nhất, Thẩm Đệ Nhị và những người khác đi tới với sáu chiếc ô tô, xếp thành một hàng, đứng trước cổng bữa tiệc.
Người đàn ông sải bước đi qua, dừng ở trước mặt Thẩm Đệ Nhất, đột nhiên!
“Bốp!” Mạnh mẽ tát một bạt tay!
“Người đâu?” Giọng nói lạnh lùng vang lên.
Thẩm Đệ Nhất không cho là đúng: ”Boss, ai chứ?”
“Giản Đường, tôi kêu cậu theo dõi cho kỹ. Người đâu!” Ánh mắt lạnh lẽo nhìn về phía Thẩm Đệ Nhất, khi Thẩm Đệ Nhất nghe thấy hai chữ Giản Đường, trong lòng lộp bộp một chút, sắc mặt trong chốc lát trắng bệch: ”Boss, tôi...”
“Cậu không chấp hành tốt mệnh lệnh của tôi, cậu không xem trọng Giản Đường, hôm nay cậu căn bản không cử người theo dõi! Đúng không, đúng hay không?”
“Boss...” Mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán Thẩm Đệ Nhất, cậu thực sự không coi Giản Đường ra gì, người phụ nữ kia có cái gì tốt chứ? Hại chết Hạ Viên Miên, còn nhục mạ người bị cô hại chết.
Trên khuôn mặt điển trai của Thẩm Tư Cương chỉ có lạnh lẽo, chỉ thẳng vào mũi Thẩm Đệ Nhất: ”Bây giờ tôi không rảnh để ý đến cậu.” Dứt lời, lập tức giao phó Thẩm Đệ Nhị đang đứng ở một bên: ”Điều động người, triệu tập toàn bộ người ở thành phố S cho tôi. Tìm cho tôi!”
Trong lòng Thẩm Đệ Nhị rất bất ổn, đã rất nhiều năm rồi cậu ta không thấy Boss như thế này, vội vàng gật đầu đồng ý.
Thẩm Tư Cương nhìn thoáng qua bữa tiệc trước mắt, đột nhiên nhớ tới cảnh tượng của rất nhiều năm trước, người phụ nữ kia đứng cạnh cầu nhảy của bể bơi, lớn tiếng tỏ tình với anh.
Trong đôi mắt của anh vừa hiện lên cảm xúc đã tắt ngay lập tức, quay người, nhanh chóng lên xe của mình: ”Tô Mịch, cô ở lại nơi này, nếu tìm thấy cô ấy, cho tôi biết.” Lại nhìn về phía những người khác: ”Các cậu cũng vậy, ai tìm thấy Giản Đường, lập tức cho tôi biết.”
Lại nghĩ tới cái gì, phái hai người, canh giữ dưới ký túc xá và công ty của cô, vừa thấy cô thì phải lập tức báo cáo ngay.
Nói xong, chân anh nhấn mạnh vào ga xe, xe xông ra ngoài, chỉ để lại hai hàng khói!
Giản Đường!
Trên ghế lái, trên gương mặt điển trai của anh, ngoại trừ sương lạnh, còn có lo lắng đang ấn giấu.
Anh không biết tại sau sau khi biết người phụ nữ đó mất tích, anh sẽ nóng nảy.
Anh không biết tại sao khi Tô Mịch hỏi liệu người phụ nữ đó có nghĩ quẩn tự sát hay không, trong lòng anh lại hốt hoảng.
Cô cũng không biết!
Nhưng, nhất định phải tìm thấy cô!
Đây là mục tiêu duy nhất của Thẩm Tư Cương trong thời khắc này!
Xe chạy giữa cầu vượt của thành phố S, lại chạy qua từng con đường khác nhau, Thẩm Tư Cương không ý thức được rằng anh đang làm chuyện mà đối với người khác là rất ngu ngốc, ngu ngốc vô cùng. Anh đang mò kim đáy bể! Anh lại muốn tìm kiếm một bóng người giữa biển người mênh mông!
Nhưng anh thực sự đang làm như vậy!
Tai nghe bluetooth mang trên tai, cách mỗi mấy phút lại gọi cho Tô Mịch, Thẩm Đệ Nhất, Thẩm Đệ Nhị… và những người khác: ”Tìm được người chưa?”
“Tìm thấy cô ấy chưa?”
“Cô ấy về nhà hả?”
“Công ty thì sao?”
Mỗi một cuộc điện thoại gọi tới đều khiến những người dưới trướng Thẩm Tư Cương run sợ trong lòng!
Từng giây từng phút trôi qua, đảo mắt đã đến 230, nếu thêm nửa tiếng nữa thì đã là ngày hôm sau.
Đột nhiên!
Trong đầu người đàn ông đang ngồi trên ghế lái xe lóe lên một hình ảnh rồi biến mất!
Anh đột nhiên chuyển hướng thật gấp, đi về phía một hướng khác!
Hình như xe đã đến mục đích, bắp đùi thon dài bước ra khỏi cửa xe.
Người đàn ông xuống xe, đóng cửa xe lại.
Từng bước một đi về phía cổng lớn.
“Cô... quả nhiên ở nơi này.”
Ở cổng, người phụ nữ kia không có chút hình tượng nào ngồi dựa vào sau lưng cửa sắt, bắp đùi thon dài của người đàn ông đứng trước mặt cô.
Giản Đường chậm rãi ngẩng đầu, nhìn khuôn mặt quen thuộc kia.
“Anh đến xem trò hề của tôi hả?” Giọng nói khàn khàn hờ hững hỏi. Cô không muốn biết, tại sao vào lúc này, ở nơi này, người đàn ông này lại đột nhiên xuất hiện ở đây. Cô không muốn biết những thứ đó... Đêm nay, cô đã rất mệt mỏi rồi.
“Tô Mịch nói cô biến mất.” Giọng nói trầm thấp trả lời cô.
Ần ý của anh ta là: “Tôi đang tìm cô.”
Nhưng vào giờ phút này, Giản Đường căn bản không thèm để ý, cũng sẽ không để ý, càng sẽ không chú ý đến cái ý nhỏ xíu trong lời anh nói.
Anh đứng trước mặt cô, cúi thấp đầu lẳng lặng nhìn cô trong một khoảng thời gian rất dài.
Chí ít cũng phải mười lăm phút.
Đột nhiên, dưới đáy mắt anh bỗng lóe lên kiên định, như vừa đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.
Anh bỗng nhiên xoay người, vươn tay ra về phía cô.
“Bốp!” Giản Đường vung bàn tay thon dài đó ra: ”Không được đụng vào tôi.” Đêm nay, cô cũng không muốn đóng kịch nữa.
Mà giờ phút này, ánh mắt của anh dịch chuyển từng tấc từng tấc một, nhìn về phía bàn tay bị đánh trật, anh không xấu hổ giận dữ, chỉ dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt cô: ”Lúc còn nhỏ, có một ngày, cô, tôi và Hạ Viên Miên cùng nhau trốn học, đến công viên này chơi trò chơi.”
“Viên Miên nhát gan, bị cô ép lôi theo, tôi thì hôm đó không muốn nghe ông thầy toán chết tiệt giảng bài, thế là không có ý kiến gì với đề nghị của cô.”
“Ba người chúng ta cùng trốn học, đi vào công viên trò chơi này, hầu như đã chơi hết toàn bộ trò chơi mấy lần, chỉ có cái đu quay kia, Viên Miên muốn ngồi, cô lại không đồng ý, cô không muốn, cũng không cho tôi ngồi.”
“Tôi nhớ kỹ, lúc đó cô rất bá đạo nói với tôi: ”Trước khi Thẩm Tư Cương yêu Giản Đường, Giản Đường tuyệt đối sẽ không ngồi đu quay”.”
Giản Đường có chút xúc động, mở miệng nói tiếp Thẩm Tư Cương: ”Tôi nhớ rõ lúc đó anh đã nói rằng, anh chắc chắn nói với tôi rằng: ”Đời này Thẩm Tư Cương cũng sẽ không yêu Giản Đường”.” Cô nắm chặt hai tay… Mọi đau khổ của cô đều bắt đầu từ khi yêu Thẩm Tư Cương!
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, chính là vì gương mặt này, chính là vì người này, cô đã vứt bỏ quá nhiều thứ!
Đầu tiên là tim, sau đó là thân phận và quá khứ, còn có tự do và tôn nghiêm. Sau đó thì sao... Sau đó trong cuộc đời đen tối bốc mùi hôi thối này, rốt cuộc cũng xuất hiện một ánh mắt trong sáng tươi đẹp, ánh mắt khi chăm chú nhìn cô không có chút xem thường hay mỉa mai chế giễu nào... Nhưng, hôm nay, ánh mắt đó đã không còn nữa.
Cô ngồi ở chỗ này, suy nghĩ rất lâu, tại sao những thứ cô có cứ dần dần bị cướp mất, nguyên nhân... nằm ở ngay đây - Thẩm Tư Cương.
Đáy mắt anh hiện lên đau đớn, anh không thích ánh mắt của người phụ nữ đang nhìn anh lúc này… Anh bỗng nhúc nhích quai hàm, lại một lần vươn tay về phía cô.
Lần này, anh vô cùng nghiêm túc gạt bàn tay bé nhỏ đang muốn vung tay anh ra, dùng sức đưa tay kéo một cái, kéo cả tay lẫn người dùng sức ôm vào trong lòng, tay thuận thế trượt xuống, ôm lấy eo cô, Thẩm Tư Cương đứng lên, bắp đùi thon dài bước đi:
“Theo tôi đi.”
Giản Đường giãy giụa: ”Thả tôi ra, thả tôi ra!” Cô sợ người này, nhưng giờ phút này, càng không muốn nhìn thấy người này!
“Suỵt!” Anh cưỡng ép nhét người phụ nữ đang giãy giụa trong lòng ngực mình vào ghế lại phụ, ngang ngạnh ấn bờ vai của cô xuống, ngón trỏ thon dài dựng đứng trên môi cô: ”Bây giờ cô cần phải an ổn ngủ một giấc.”
Đáy lòng anh đột nhiên có đau lòng, giấu quá sâu, ngay cả anh cũng không phát hiện được.
“Cơ thể của tôi, tự tôi quyết định. Tôi không muốn đi ngủ, tôi không muốn nghỉ ngơi.” Cô quậy, hôm nay có nhiều chuyện xảy ra như vậy, cô không muốn diễn nữa!
Anh từ chối không nghe, đi sang một bên khác lên ghế lái: ”Tôi nói cô cần nghỉ ngơi chính là cần nghỉ ngơi. Cô phải ngoan, trẻ con không ngoan sẽ phải nhận trừng phạt.”
Giọng nói của anh có chút lạnh lẽo, nhưng nếu như cẩn thậm ngẫm kỹ, lại có thể đọc được đau lòng giấu trong câu nói đó.
Chỉ là, ai cũng không phát hiện được, dù là Giản Đường, hay là chính Thẩm Tư Cương.