Cô càng đẩy ra thì anh càng điên cuồng.
Chát!
Một âm thanh vang lên khiến cả thế giới như yên tĩnh lại.
Thẩm Tư Cương không dám tin nhìn cô gái dưới thân, tay của cô run rẩy kinh hoàng nhìn anh,
Thẩm Tư Cương hằm hằm nhìn cô, cái tát này không mạnh cũng không đau, nhưng cả cuộc đời huy hoàng của người nắm quyền nhà họ Thẩm thành phố S này, thì đây là lần đầu tiên bị người bạt tai, anh mím chặt môi xuống giường quay lưng lại với Giản Đường nói: “Thay cái quần ướt của cô đi, đừng làm bẩn giường tôi.”
Một cái quần thể thao nam được quăng tới chỗ Giản Đường.
Giản Đường sững sờ một hồi lâu, dưới ánh mắt của cô, anh nén cơn giận không thèm quay đầu đi khỏi phòng ngủ: “Mau đi, Bạch Dương Hàng sắp qua khám cho cô rồi đó.”
Khám bệnh?
“Tôi không có bệnh.”
“Cô không có bệnh sao lại đột ngột ngất đi vậy.”
“Đúng vậy, tôi không có bệnh.”
“Bảo cô thay đồ sao lại nói nhiều như vậy, làm bẩn giường tôi rồi.”
Bóng người đàn ông biến mất sau cửa phòng ngủ, anh tiện tay đóng cửa lại.
Giản Đường nhìn chiếc quần đùi nam do dự không thôi, cô dừng người dậy từ từ thay quân ra.
Lúc sau, ngoài cửa vang lên tiếng gõ chưa: “Giản Đường, là tôi!”
Bạch Dương Hàng đứng ngoài lễ phép gõ cửa: “Cô không nói gì thì tôi đi vào đây.”
Mặt Giản Đường lập tức trắng bệch: “Đừng...đừng vào!
Muộn rồi.
Bạch Dương Hàng đứng ngay cửa nhìn Giản Đường đang mặc đồ của Thẩm Tư Cương bằng ánh mắt kỳ lạ.
“Hai người vừa hoạt động à?”
“Hả?”
Giản Đường mãi sau mới phản ứng lại, cô lắc lắc đầu, đáp án không nói cũng biết.
Anh ta bước lại gần Giản Đường, sắc mặt cô ngày càng nhợt nhạt.
“Cô đừng lo, tôi chỉ tới khám bình thường thôi.”
“Tôi không có bệnh.”
“Tôi kiểm tra một xíu thôi, sẽ không đau đâu.”
“Không cần, tôi thật sự rất khỏe.”
Bạch Dương Hàng đột nhiên nở nụ cười nhìn cô: “Ồ, chẳng lẽ cô đang giấu chuyện gì sao?”
Trái tim Giản Đường như dừng nửa nhịp: “Tôi... tôi không có bệnh, tôi chỉ ghét bác sĩ mà thôi.”
Bạch Dương Hàng hất mặt về phía cửa phòng ngủ: “Có muốn tôi kêu anh ấy vào, nói cô không còn trọn vẹn trước mặt anh ấy không?”
Giản Đường giật mình trợn mắt.
Đây là chuyện cô không muốn bị phát hiện nhất.
Càng không muốn bị người khác nhắc tới trước mặt anh ta.
“Sao anh biết....ồ... quả nhiên.” Cô vừa định hỏi tại sao anh biết thì bỗng khựng lại, thốt lên hai chữ quả nhiên
Bạch Dương Hàng híp mắt nhìn Giản Đường, có lẽ anh đã đoán được vài chuyện.
Nhưng nếu chuyện thật sự như anh đoán thì... Bạch Dương Hàng nhìn Giản Đường với ánh mắt thương xót.
“Cô có từng nghĩ có vài chuyện không phải như cô tưởng không?” Ít ra anh cho rằng dù Thẩm Tư Cương có ghét Giản Đường thế nào cũng sẽ không tàn nhẫn cho người lấy đi thận cô ấy.
“Đều đã qua rồi, đây là kết cục tôi phải nhận lấy.” Cô gái này đã từng là người tự tin kiêu ngạo nhất Thượng Hải, lúc này lại như đã đi tới cuối cuộc đời, giờ cô như một bà già không còn một chút sức sống.
Bạch Dương Hàng giật mình!
Dù từng thấy cô ấy hèn mọn quỳ dưới chân Thẩm Tư Cương, nhưng khi thật sự đối mặt thì anh lại càng cảm thấy rung động hơn.
Sự thấp hèn được bộc lộ tới từng lời cô ấy nói ra.
“Một quả thận, đổi lấy một câu đã qua của cô ư?”
Bạch Dương Hàng bỗng nhớ tới cô nàng Giản Đường tự tin ngời ngời năm đó, đã từng cô ấy được rất nhiều cậu chủ nhà giàu theo đuổi, nhưng nhìn lại cô gái bây giờ, anh những tưởng, thời gian ba năm chỉ thay đổi vẻ ngoài của cô, không ngờ tới bên trong cô cũng bị móc rỗng, chỉ còn cái xác không.
“Cô thật sự nghĩ tất cả đều là kết cục cô phải nhận lấy ư?”
Giản Đường càng không dám nhìn Bạch Dương Hàng, cô chỉ lặp lại lời nói như một robot: “Tất cả, đều là kết cục tôi phải nhận lấy.” Mặt cô thẫn thờ đơ cũng như không còn là người sống.”
Ánh mắt Bạch Dương Hàng đầy thất vọng, Giản Đường năm đó đã biến mất thật rồi.
“Bây giờ tôi sẽ kiểm tra sức khỏe cho cô, xin cô phối hợp.” Công ra công tư ra tư, Bạch Dương Hàng không dễ dàng để Giản Đường trốn tránh, “Tốt nhất cô nên nằm yên, tôi sợ sẽ làm cô bị thương, hay là cô muốn tôi gọi Thẩm Tư Cương vào.”
Câu cuối cùng quả nhiên có tác dụng.
Sốt 37,8 độ, cô làm cái gì vây, sao sốt mà cũng đi làm hả? Cô không biết sức khỏe của cô thế nào sao? Cô vốn dĩ đã yếu hơn người thường còn ngoan cố phá hoại sức khỏe của mình à, cô không muốn sống nữa sao Giản Đường?” Dù sao thì cô gái thấp hèn trước mặt từng lớn lên từ nhỏ với anh ta, đã từng gọi anh ta một tiếng anh, dù không thể trở về lúc đó nhưng cô ấy vẫn là Giản Đường.
Bạch Dương Hàng không có ý gì với Giản Đường, anh ấy chỉ nể tình anh em trước đây cũng như thương xót cho cảnh ngộ cô hiện nay.
Anh ấy đứng dậy thu dọn bước ra ngoài.
Bạch Dương Hàng cũng không nói gì với Thẩm Tư Cương chuyện quả thận: “Cậu đừng giày vò cô ấy nữa, sức khỏe cô ấy rất yếu.” Cũng không biết Thẩm Tư Cương có biết tình trạng sức khỏe của Giản Đường hay không, Bạch Dương Hàng thầm nghĩ.
“Đợi một lát tôi kêu người đưa thuốc tới.” Bạch Dương Hàng nói xong liền đi.
Thẩm Tư Cương nhìn lướt qua phòng ngủ rồi bước vào.
“Tối nay ngủ với tôi.” Thẩm Tư Cương không có ý gì, chỉ vì cô ấy vừa bị ngất, Bạch Dương Hàng sẽ cho người mang thuốc qua đây, nên tiện thể anh giữ cô ấy ngủ lại đây một đêm.
Nhưng câu này quá nhiều ý nghĩa, sắc mặt Giản Đường trắng bệch: “Không.”
Cô ấy phản ứng quá mạnh, Thẩm Tư Cương vừa nghĩ liền biết cô ấy hiểu lầm.
Nhưng cô ấy không thích ngủ với anh tới vậy sao?
Vậy cô ấy muốn ngủ với ai?
Lục Sinh sao?
Cảm xúc vừa bình tĩnh lại nổi bão.
Giản Đường chẳng khác nào đổ dầu vào lửa.
Thật ra cũng không trách được Giản Đường, trước khi Bạch Dương Hàng tới Thẩm Tư Cương cũng nói với Giản Đường “sáu tỷ sáu ngủ với tôi một đêm”, vì thế Giản Đường cứ thế hiểu lầm.
Anh đứng bên giường đột ngột mở miệng:
“Sáu tỷ sáu.” Đôi môi mỏng mở miệng nói ra một con số.
Giản Đường nói: “Không.”
“Chín tỷ chín.”
“Không.”
“Mười ba tỷ hai.”
Cô chần chừ.
Anh híp mắt nói: “Nghĩ kỹ đi rồi trả lời tôi.”
“Không.” Giản Đường kiên định lắc đầu.
“Giản Đường, chẳng phải cô yêu tiền như mạng sao?” Hay lại vì Lục Sinh?
“Tôi thích tiền, yêu tiền như mạng, tôi có thể lấy cả tính mạng đi đánh cược sáu tỷ sáu, tổng giám đốc Thẩm nếu cho tôi sáu tỷ sáu thì tôi cũng sẽ không nói một lời mà nhảy xuống nước.”
“Ra vẻ thanh cao à?” Thẩm Tư Cương nhướng mày nhìn xuống Giản Đường.
Giản Đường cười khẽ, ánh mắt tự mỉa mai, thanh cao sao? Cô có tư cách để thanh cao sao?
“Tổng giám đốc Thẩm sai rồi, tôi chỉ là một người từng vào tù, không có quá khứ, cũng không có tương lai, không có gia đình, cũng không có bạn bè....Thanh cao à? Tôi thanh cao cho ai coi?”
“Vậy thì tối nay ở lại đây đi.”
Giản Đường chậm rãi nhìn thẳng vào mắt Thẩm Tư Cương, “Tôi không muốn.”
Tay Thẩm Tư Cương nắm chặt nổi đầy gân xanh!
Theo Thẩm Tư Cương, Giản Đường lại lần thứ hai từ chối anh vì Lục Sinh!
“Giản Đường, hậu quả chọc giận tôi cô gánh không nổi đâu.” Anh thấp giọng cảnh cáo, có thể ở cùng với người đàn ông khác nhưng với anh lại không được sao?
“Tổng giám đốc Thẩm quên rồi sao, tôi chính là một con điếm thấp hèn vô sỉ, ai mua tôi một đêm sáu tỷ sáu, tôi đều rất vui mà đồng ý, nhưng còn anh thì khác, tôi là một con điếm tuân thủ đạo đức nghề nghiệp, sẽ không quan hệ với người trong công ty, đây là nguyên tắc trong nghề đó.”
‘Cô!”
Giản Đường lấy hết dũng khí mới nói ra được những lời như thế, cô thành công chọc cho người đàn ông thông minh tài trí nhưng EQ thấp kia tức giận tới mức đập cửa đi ra ngoài.
Nghe tiếng sập cửa, thần kinh căng như dây đàn của cô cuối cùng cũng được thả lỏng, cả người như bị rút hết sức lực mềm nhũn trượt xuống dựa vào tủ quần áo, cô bắt đầu cuộn người lại.
Miệng cô đắng nghét.
Ai cũng được trừ Thẩm Tư Cương ra!
Nếu không ba năm nay của cô chẳng lẽ phí công sao?
Tình cảm mười mấy năm của cô với anh chẳng lẽ phí công sao?
Thẩm Tư Cương, Thẩm Tư Cương! Anh nhất định phải làm như vậy sao, phải sỉ nhục tôi từ trong ra ngoài sao?
Đúng thế, tôi vào nơi này làm việc thì tôi cũng không sạch sẽ gì, chỉ là một người vừa ra tù nhưng tôi vẫn muốn giữ chút trong sạch còn sót lại trong người, đó chính là chút trong sạch cuối cùng trong tình cảm của tôi với anh bao lâu này.
Giản Đường nhắm mắt lại, che giấu nỗi đau đớn và giận dữ trong mắt.
“Ai cũng được, dù sao tôi là một con điếm mà thôi, tôi đã không còn gì để mất, ai cũng được, ai cũng được..... nhưng anh lại không được...”
Cô nhắm mắt lại tự nỉ non như thôi miên chính bản thân mình, nước mắt đau khổ rơi như mưa, đây là lần thứ hai cô khóc trong ngày hôm nay, lần thứ nhất khóc trong mơ vì A Lộc, lần thứ hai là vì anh.
“Ai cũng được, trừ anh ra...” Trong căn phòng xa hoa, một cô gái cuộn người lại một góc không ngừng lẩm bẩm, không khí trong phòng cô quạnh tới kỳ lạ dưới ánh đèn sáng.
Ngoài phòng khách, người đàn ông hút liên tục ba điếu, hết điếu thuốc này tới điếu thuốc khác, vừa mới dập tắt một điếu thuốc, anh lại nhấc ly rượu trên bàn lên ngửa cổ uống sạch, muốn mượn rượu xả hết cơn bực tức trong người.
Thẩm Tư Cương còn chưa phát hiện, anh giờ đã hết cách với cô gái trong phòng ngủ kia rồi.