“Nhìn thấy tận mắt?”
“Đúng vậy, nhìn thấy tận mắt.”
‘Nếu như lúc đó có người làm chứng, tại sao sự việc này tôi lại không hay biết?”
Từ ngữ của Giản Đường sắc bén, thực sự liên quan rất lớn đến chuyện này, cô bắt buộc phải hỏi cho rõ ràng.
“Trời ơi!” Bà Giản thở dài, mới nhìn Giản Đường: “Người này, con cũng biết, người trong nhà, không muốn chuyện cô ta chứng kiến chuyện bẩn thỉu này bị tất cả mọi người biết.”
Những lời bà Giản nói, Giản Đường đã hiểu rõ... Nếu như người này, cô cũng biết, hơn nữa người này còn là người trong nhà không muốn sự việc này bị nhiều người biết, vậy thì, tám chín phần ...
“Là cậu chủ của nhà nào?”
Cô trực tiếp hỏi bà Giản, sau khi trải qua nhiều chuyện như vậy, khó có thể có được sự ấm áp của người mẹ như trước kia.
“Không phải cậu chủ của nhà nào, mà là cô hai nhà họ Đường.”
Giản Đường bỗng nhiên nhận ra!
Hóa ra là con gái!
Vậy thì khó trách năm ấy, một chút tin tức cũng không lộ ra ngoài. Thiên kim danh môn vọng tộc, nếu như chứng kiến những chuyện bẩn thỉu như vây, về chuyện danh tiếng, sẽ không được hay cho lắm.
Không phải hiện trường phạm tội bình thường, mà là mấy người đàn ông to cao xâm hại một người con gái!
Lúc Giản Đường nhận ra, lại càng buồn bã: “Bà nói cô ta là người chứng kiến hiện trường phạm tội, vì vậy đó chính là một trong những chứng cứ đã định tội tôi năm ấy?” Cô mỉm cười: “Bà Giản, tôi có thể hỏi một câu không, rốt cuộc cô ta đã nhìn thấy gì, lại trở thành một phần trong chứng cứ định tội tôi?”
“Lẽ nào cô hai nhà họ Đường năm ấy nhìn thấy tôi đang ở hiện trường sao?”
Giản Đường nhẹ nhàng ưỡn ngực lên, cô cố gắng giữ bình tĩnh... Giản Đường ơi Giản Đường, đã nói phải lý trí, đã nói không được kích động, sao lại kém cỏi như vậy chứ, sao lại vì thế mà tâm trạng không ổn định?
“Việc này tổng giám đốc Thẩm không nói với con sao?”
Miệng Giản Đường cười nhạt... đã biết rõ vẫn còn hỏi.
Nếu như Thẩm Tư Cương nhắc lại với cô về việc ba năm trước, lại còn cả cô hai nhà họ Đường biết rõ nguồn gốc sự việc, mà bây giờ cô vẫn không biết sao?
Cô lại nhìn bà Giản đang đứng trước mặt... người này, chính là mẹ ruột của cô!
Đã biết rõ vẫn còn cố hỏi, giả ngốc ngơ ngác... hà tất phải vậy?
“Hừ hừ... quả nhiên tổng giám đốc Thẩm không nói với con. Chà, tổng giám đốc Thẩm cũng thật là, chuyện quan trọng như vậy, sao có thể không nói với con được chứ?”
“Đúng vậy, chuyện quan trọng như vậy, sao các người cũng không nói với tôi?” Giản Đường điềm đạm nói, khuôn mặt bà Giản tỏ ra ngượng ngùng, lúng túng: “Cái này... chẳng phải chúng ta đều nghĩ rằng tổng giám đốc Thẩm đã nói với con rồi sao? Ai biết lại như thế này.”
Giản Đường không muốn cứ mãi nói chuyện về việc Thẩm Tư Cương không nói chuyện đó cho cô với bà Giản, tại sao lại không nói chuyện đó cho cô, liền trực tiếp hỏi: “Nếu bà Giản cũng đã biết chuyện này, vậy thì làm phiền bà Giản hãy nói với tôi, cô hai nhà họ Đường đã chứng kiến những gì ở hiện trường phạm tội? Tại sao lời nói của cô hai họ Đường, lại trở thành bằng chứng phạm tội?”
Cô cũng nhắc nhở lại bà Giản: “Lúc đó, tôi không hề ở hiện trường, cô hai họ nhà Đường nhìn thấy gì, lại đi nhận định tôi là người phạm tội!”
“Cái này... cái này lúc đó, cô hai họ nhà Đường cũng không định nói luôn ra, nhưng Hạ Viên Miên tự sát, cô hai nhà họ Đường nhìn thấy người chết rồi, cảm thấy không công bằng cho người đã chết, mới nói chuyện chứng kiến sự việc cho người ta. Cô hai nhà họ Đường nói cô ta chứng kiến quá trình phạm tội, tự tai nghe thấy Hạ Viên Miên thảm thiết gọi tên của con.”
Nói xong, dè dặt nhìn Giản Đường.
“Hạ Viên Miên bị mấy người đàn ông đè lên trên cơ thế, trong miệng hét: Giản Đường, là cô! Là cô hại tôi! Cô chết không được yên!”
“Ha... ha ha ha ha ha...” Giản Đường nghe xong không nhịn được mà ngẩng đầu lên trời cười.
Khuôn mặt bà Giản lo lắng: “Tiểu Đường, Tiểu Đường con bị sao vậy?”
Giản Đường giơ tay đẩy bà Giản ra: “Tôi không sao... bà đừng động vào tôi. Để cho tôi cười một lát.”
Cô vừa đẩy tay bà Giản đang đưa ra, vừa bịt bụng cười, nước mắt chảy ra: “Ha ha ha ha... Ha ha ha...”
“Tiểu Đường... Tiểu Đường... con đừng cười nữa, con đừng cười nữa...” Bà Giản bị tiếng cười của Tiểu Đường làm cho hoảng hồn, không ngừng khuyên Giản Đường đừng cười nữa, nhưng mà Giản Đường lại giả vờ không nghe thấy lời khuyên của bà, cứ như vậy, tiếng cười dần nhỏ rồi dần to, trong lòng bà Giản bởi vì tiếng cười càng lúc càng sốt ruột, ánh mắt nhanh chóng lóe lên sự mất kiên nhẫn, không chịu được mà quát lớn: “Mẹ bảo con đừng cười nữa! Con không nghe thấy sao!”
Lúc nói xong, bỗng nhiên tiếng cười vội tắt.
Tay bà Giản bịt miệng, mắt nhìn vào đôi mắt Giản Đường đang nhìn mình, ánh mắt bà Giản chớp đảo: “Không phải... không phải... Tiểu Đường, mẹ chỉ là quá thương con.”
Giản Đường không nói lời nào, nhẹ nhàng nhìn bà Giản.
Đôi mắt ấy không hề sắc bén, nhưng mà lại làm cho bà Giản có cảm giác đau đớn như dao cắt.
“Tiểu Đường...” Khuôn mặt bà Giản tái xanh.
Giản Đường đứng dậy, đứng thẳng người, quản gia Vương cũng đi lên trước, cô vẫy tay với quản gia Vương: “Không sao, lâu rồi không nhìn thấy bà Giản, bà Giản vừa mới kể cho tôi một câu chuyện cười.”
Quản gia Vương gật đầu, không nói gì lại lùi lại khoảng cách an toàn.
Ánh mắt của Giản Đường lúc này mới nhìn lại lên người bà Giản, chạm nhẹ môi: “Bà nói chuyện này cho tôi, chỉ có thể càng chứng mình tôi - Giản Đường, là một phạm nhân giết người độc ác không thương tiếc.”
“Không phải thế! Hãy tin mẹ, Tiểu Đường, bố con và mẹ đều tin con vô tội. Lúc đó chỉ là bởi vì chứng cứ, mẹ và bố con sợ quyền thế của tổng giám đốc Thẩm, vì vậy không dám đứng ra làm trái lại ổng giám đốc Thẩm. Nhưng mà bây giờ tổng giám đốc Thẩm đối với con tốt như vậy, con cũng đã trở thành vợ của tổng giám đốc Thẩm. Mà năm đó mấy tên khốn phạm tội cũng đã xuất hiện ở thành phố S, chỉ cần chúng ta tìm ra mấy tên khốn đó, nhất định có thể hỏi ra chân tướng, có thể rửa sạch nỗi oan cho con.”
Hình như Giản Đường lại muốn tiếp tục cười... bà Giản nói gì? Nói rằng hai người họ đều tin tưởng Giản Đường cô là vô tội? Chỉ là lúc đó không có bằng chứng?
Lắc đầu, cô nghĩ, cười phá lên cũng không thể đẩy hết ra được sự thất vọng và tức giận trong lòng cô lúc này.
“Bà Giản, ở đây gió lớn, tôi buồn ngủ rồi.”
Cô vừa nói, người đã quay lại chuẩn bị rời đi.
Bà Giản vội vàng, nắm lấy cánh tay cô từ phía sau: “Đợi đã, Tiểu Đường!”
Giản Đường không phòng bị, nên bị bà Giản nắm lại, quay đầu nhìn lại, mặc dù không nói gì, nhưng mà trong đáy mắt rõ ràng viết “Còn việc gì không”?
Bà Giản nắm chặt lấy tay của Giản Đường, ánh mắt dịu hiền, ngượng ngùng cầu xin: “Tiểu Đường, chúng ta lần này thực sự muốn giúp con. Mẹ và bố con rất áy náy. Lúc đầu không thể giúp con, khiến con phải chịu nhiều đau khổ như vậy. Vốn dĩ con là một thiên kim quyền quý, là viên Miên Chu của nhà họ Giản, nhưng lại phải chịu sự ức hiếp như vậy. Thể diện của bố con, sau khi con gặp chuyện, có lẽ cũng trở thành trò đùa ở Bến Nhà Rồng. Vì vậy, sau khi con gặp chuyện, bố của con ông ấy... mới hận con như vậy. Chỉ là bố của con trong lòng ông ấy áy náy, luôn muốn bù đắp cho con. Lần này, ông trời thương hại cho tình yêu con gái của ông ấy, cuối cùng cũng bày ra cơ hội trước mặt ông ấy. Tiểu Đường, con hãy... tin tưởng chúng ta một lần.”
Bà Giản ướt đẫm nước mắt, nắm chặt lấy tay của Giản Đường, không buông tay ra, chỉ sợ sau khi buông tay, cô sẽ chạy đi mất.
Giản Đường nhìn bà Giản một lúc, không rơi nước mắt.
Cô không tin vợ chồng này áy náy gì với cô, thương xót cô. Những lời nói có ngọt ngào hơn nữa, trong thời gian ba năm sống không bằng chết, người không bằng chó, đều tỏ ra tùy tiện và đáng cười.
Nhưng mà, nếu như có cơ hội có thể điều tra rõ ràng chân tướng năm đó, có thể đưa sự thật ra ánh sáng, có thể thoát khỏi tội danh đáng chết đó, có thể trả cho cô một công đạo!
Nhắm mắt lại: “Bà Giản, hai người định giúp tôi như thế nào?”
Dù gì, cô cũng không còn gì có thể mất đi nữa!
Không còn gì để mất...