Cơ thể vô cùng thoải mái, vào thời khắc ấy hai người cùng đạt đến cao trào.
Tiếng thở dốc hổn hển, tình ái đã qua, trái tim càng lạnh lẽo.
“Thẩm Tư Cương, tôi sẽ hận anh.”
Ngón tay của người đàn ông khẽ run lên, đưa cánh tay ra khẽ lau mồ hôi trên trán cô, đôi mắt chan chứa tình cảm, hình như không thể cất giấu nổi sự phức tạp khó tả, Giản Đường không hiểu, nhưng khi đối mặt với đôi mắt này, trái tim ở ngực trái, gồm cả giờ phút này, cũng đã tê dại từ lâu, lại cảm giác nhói đau quen thuộc… Cắn răng chịu đựng, cô lại đau khổ hối hận, sớm biết thế này, tại sao năm đó lại như vậy, bởi vì ánh mắt của anh mà cô lại đau đến nỗi cháy lòng.
Trên trán, ngón tay của anh nhẹ nhàng lau mồ hôi cho cô… Bốp!
“Đừng đụng vào tôi!” Giản Đường lạnh lùng, nhìn chăm chằm vào người đàn ông: “Tổng giám đốc Thẩm, tôi sẽ hận anh, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ hận anh. Cho dù có một ngày tôi quên bản thân mình là ai, tên là gì thì điều duy nhất không thể quên đó chính là tôi hận anh.”
Nàng nói từng chữ một: “Giản Đường hận Thẩm Tư Cương!”
Giản Đường hận Thẩm Tư Cương.
Đôi mắt người đàn ông nheo lại, anh rất muốn lấy tay giữ lấy trái tim, che đi sự đau đớn như bị cào xé!
Buông tay hoặc là cô hận anh… Lựa chọn của anh chưa từng thay đổi… tuyệt đối không buông tay, vậy thì hận đi!
Nhưng khi cô nói sáu chữ rất đơn giản: “Giản Đường hận Thẩm Tư Cương!”
“Trước đây em đã từng nói, em yêu tôi, dù cho có một ngày em không nhớ bản thân mình là ai, thì sẽ không bao giờ quên em yêu Thẩm Tư Cương… Tiểu Đường, em đã nói vậy!”
Rõ ràng em đã nói như vậy, tại sao lại thất hứa!
Tại sao lại có thể nói thay đổi là thay đổi!
“Quên rồi!”
Thẩm Tư Cương đau đớn vô cùng… Anh chăm chú nhìn cô.
Anh chân thành như vậy, nồng nhiệt như vậy mà chỉ đổi lại một câu “quên rồi” sao?
Chưa bao giờ anh lại cảm thấy đau đớn tới vậy.
Dù cô dùng trăm phương nghìn kế muốn trốn khỏi anh, thì sự đau đớn ấy cũng không sánh bằng với giây phút này.
Trái tim giống như một quả bom. mà cô lại chính là dây dẫn, nhóm lửa… Ầm! một tiếng, nổ tan tành.
Anh giơ tay ta, những cánh tay thon dài của Thẩm Tư Cương từ từ nắm lấy cằm của cô, miệng của cô, đến con mắt của cô, bỗng nhiên che đi!
“Tôi không quan tâm.” Giọng nói trầm lắng vô cùng lạnh lẽo của anh: “Giản Đường, em làm gì có tư cách nói hận tôi chứ? Em có tự tin cho rằng Thẩm Tư Cương tôi sẽ quan tâm đến suy nghĩ của Giản Đường em à.”
Ngôn từ lạnh lùng, không chút tình cảm, từng câu từng chữ vô cùng tuyệt tình.
Nhưng anh không còn có sự lựa chọn nào khác!
“Giản Đường, tôi chỉ có hứng thú với cơ thể em, mặc kệ trong lòng em nghĩ gì, đều kìm nén lại đi!”
Giản Đường nghe những lời tuyệt tình lạnh lùng của Thẩm Tư Cương thì không thể tránh khỏi đau đớn, đôi mắt của cô bị bàn tay anh che khuất, không thể nhìn thấy người đàn ông, trong đôi mắt đã tràn ngập sự đau đớn.
Giờ phút này, trong đôi mắt ấy có những cảm xúc phức tạp xem lẫn, có cầu xin… nhiều hơn nữa là sự căm hận đè nén, sự căm hận với chính bản thân anh!
Đột ngột xoay người xuống giường, người đàn ông xoay người lại giơ tay ôm ngang người con gái trên giường.
“A!”
Cơ thể đột nhiên bị bay lên không trung, cô hét lên: “Thẩm Tư Cương! Anh lại định làm gì vậy!”
“Thẩm Tư Cương! Thả tôi xuống!”
“Thẩm Tư Cương! Tôi không muốn phát điên cùng anh!”
Người đàn ông không nói lời nào, anh ôm lấy ngang người cô, nhanh chóng đi vào phòng tắm, đặt cô xuống bồn tắm lớn, có thể nói là động tác không quá dịu dàng nhưng lại không hề làm đau cô.
“Muộn rồi!” Đặt cô vào trong bồn tắm xong, đôi môi khẽ cong lên một cách lạnh lùng, lặng lẽ nhìn cô chằm chằm: “Lần đi săn này, tôi là thợ săn, còn em là con mồi, tôi nói mới tính.”
Giản Đường, hận Thẩm Tư Cương, những năm tháng còn sống, dù có quên mất bản thân là ai cũng sẽ không quên việc cô hận anh… Nếu đã không thể thay đổi tất cả, nếu cô muốn hận anh cả đời thì cứ hận đi!
Hận đi hận đi hận đi!
Hận đến cùng trời cuối đất cũng tốt, đó là chuyện hạnh phúc của nửa cuộc đời sau của Thẩm Tư Cương… Chỉ bởi vì, nếu như chỉ còn cách này để có thể dính chặt lấy cô cả đời, vậy thì sự thù hận của cô, anh sẽ hứng chịu, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng!
Nghe thấy như vậy, sắc mặt của Giản Đường tái nhợt… Đúng vậy, ai đã cho cô sự dũng cảm và tự tin như vậy, ở trước mặt anh, cô không là gì hết!
Thẩm Tư Cương ngồi xổm xuống, định nắm lấy tay Giản Đường, nhưng cô lại muốn tránh, bị anh bắt được, bất thình lình, anh ngẩng đầu lên, đôi mắt đen thâm thúy, nhìn như muốn xuyên thấu người khác: “Hai mươi năm qua, những chuyện tôi muốn làm, luôn luôn được như ý.”
Tiếng lộp cộp vang lên giòn tan, Giản Đường khẽ kêu lên: “A…” Nhẹ nhàng ngẩng đầu lên, đôi mắt kiên cường của cô nhìn anh chằm chằm… Đồ điên này! Rồi lại cúi xuống nhìn bắp chân của mình, trên da đã hiện rõ năm đầu ngón tay.
“Đã nói với em rồi phải không? Ngoan một chút, thì sẽ đỡ phải chịu khổ.”
“Tôi hận anh!”
Ngày hôm nay cô đề cập tới câu nói này đã rất nhiều lần.
“Tùy em thôi!” Thẩm Tư Cương lạnh nhạt nói, động tác của anh lại nhanh nhẹn mở nước nóng, tắm cho cô.
“Tôi có thể tự làm được.”
Giản Đường giơ tay lấy khăn mặt trong tay Thẩm Tư Cương.
Nhưng lại bị anh liếc nhìn một cách sắc lẹm, tránh khỏi tầm tay cô, không nói một lời nào mà nhanh chóng tắm rửa sạch sẽ cho cô, đứng lên rồi với lấy khăn tắm, quấn quanh người cô lại, rồi ôm ngang người cô, đưa tới bên giường và ném cô xuống giường.
Rồi bản thân nhanh chóng ngồi xuống giường, cô vội vàng nhấc chân trượt xuống giường, nhanh chóng chạy ra phía cửa phòng ngủ.
Ánh sáng le lói trước mặt, đột nhiên bị bay lên không trung, eo bị giữ chặt lại, khuôn mặt nhỏ bé của Giản Đường tái nhợt, ánh mắt thể hiện sự quyết tâm, há miệng cắn mạnh vào bờ vai anh!
Vết cắn này bật máu, anh càng siết chặt hơn, nhưng không hề né tránh.
“Thẩm Tư Cương! Anh là đồ điên!”
Tiếng hét chói tai của cô vang lên, nhưng giọng nói khàn đặc lại khiến tiếng hét đó càng thêm chói tai.
Ầm!
Trời đất quay cuồng, cả người lại bị ném xuống giường, vừa mở mắt, gương mặt quen thuộc lại hiện ra trước mắt, người đó đang đứng ở cạnh giường, nhìn cô từ trên cao: “Ngủ đi!” Cánh môi mỏng của anh nói ra hai từ.
Ánh mắt kiên cường của Giản Đường không chịu khuất phục, nhanh chóng đứng dậy, với tay lộn nhào muốn xuống giường, người đàn ông bên cạnh giường không hề ngăn cản ngay lập tức.
Chân cô đau đớn vô cùng, vẫn lăn lộn để chạy vội về phía cửa.
Cũng giống như lúc nãy, ánh sáng trước mặt bị một chặn ngang bởi một bờ vai, lần này cô không chỉ cắn mà còn đá chân, đá vào bụng anh, lần thứ hai, đôi chân lại bị một bàn tay khống chế lại.
Ầm!
Lại một lần nữa bị ném vào giường. Thẩm Tư Cương đứng yên bên cạnh giường nhìn chằm chằm vào người con gái trên giường.
“Ngủ đi!”
Cô vẫn chưa từ bỏ ý định, lại muốn bỏ trốn, nhưng kết quả vẫn giống như trước, lại bị anh bắt về lần nữa, ném vào giữa giường.
“Còn muốn trốn không?” Người đàn ông nói với giọng trầm lắng.
Cô cắn răng, cụp mắt xuống không hề cam chịu. che giấu đi ánh mắt quật cường, từ từ nói: “Anh muốn gì?” Cô nắm chặt tay: “Tôi sẽ không tiếp tục cầu xin anh!”
Anh muốn cô cầu xin anh sao?
Nằm mơ đi!
Sẽ không bao giờ giống như trước kia, chịu ấm ức mà nhân nhượng một cách miễn cưỡng!
Sẽ không bao giờ cô mở miệng cầu xin anh nữa!
“Còn cứng mồm cứng miệng!” Môi mỏng của anh nói, nhưng năm chữ này, cũng có thể gián tiếp khiến Giản Đường nghĩ rằng anh giày vò cô, muốn nhìn thấy cô thấp kém cũng chỉ là vì muốn cô cầu xin mà thôi… Sau khi đã tuyệt vọng thì ai còn để ý nữa?
Người đàn ông nhìn người con gái ở trên giường, trong lòng lặng lẽ thở dài, cô hỏi anh muốn gì, cô nói sẽ không bao giờ cầu xin anh… Anh muốn không phải sự thấp hèn của cô, cũng không phải cô cầu xin anh!
Thứ anh muốn chính là… người con gái đã yêu anh từng ngày từng giờ trong hai mươi năm qua, anh muốn người con gái ấy quay lại!
Giơ tay đắp chăn cho cô, rồi bản thân cũng chui vào chăn, giơ tay ôm chặt lấy cô, dưới chăn, người đàn ông giơ chân cuốn lấy đôi chân đang đạp loạn lung tung của cô: “Hoặc là ngủ, hoặc là làm thêm lần nữa, làm đến khi nào em mệt, mệt rồi thì sẽ tự ngủ. Thế nào?”
Thế nào?
Anh hỏi cô thế nào?
A…
“Tổng giám đốc Thẩm, xin anh nhớ kỹ cho, anh đang chung giường với một tội phạm giết người đấy!”
Người đàn ông đang nhắm mắt đột nhiên mở mắt ra, đôi mắt đen láy, nhìn người bên cạnh, gương mặt tuấn tú khẽ nhếch miệng lên, cười một nụ cười kỳ lạ, lập tức không nói thêm gì nữa lại nhắm mắt lại.
Không lâu sau, hơi thở trở nên trầm lắng hơn.
Giản Đường nhân cơ hội muốn thoát ra khỏi ngực anh.
Nhưng bên hông lại chặt như gọng kìm, anh ôm lấy cô thật chặt, cô không thể cử động được.
Đêm đã khuya, càng trở nên tĩnh lặng, nếu đã không thể thoát ra được, vậy thì nhìn anh thôi, ánh mắt của Giản Đường trở nên vô cùng phức tạp.
Ánh mắt lại lướt qua chiếc tủ đầu giường… Lúc này, cô lại có tâm trạng để chơi đùa, cô nghĩ, bức thư đó, có lẽ đã ở bên cạnh anh còn nhiều hơn cả cô nữa!
Đúng là vô cùng mỉa mai.
Cuối cùng, là duyên đã hết tình vẫn còn hay là duyên vẫn còn mà tình đã hết?
Dù là vế trước hay vế sau, thì có thể xác định rằng, mối duyên này là nghiệt duyên!
Đúng! Nghiệt duyên!
Nghiệt duyên… Vậy nên nhanh chóng kết thúc đi!
Nghĩ vậy, cô từ từ duỗi cánh tay còn đang tự do, từ từ, từ từ chạm vào cổ của người đàn ông, từ từ giữ lấy cổ anh… Có phải là chỉ cần cô bóp mạnh, thì sẽ kết thúc mối nghiệt duyên của họ không?
Như thế sẽ có thể tự do, có thể đến bờ biển Nhĩ Hưng, đến trả nợ những khoản nợ ân tình mà cả đời này đều không trả hết không? Ánh mắt cô càng ngày càng mù mịt, càng ngày càng hoang mang.
Năm ngón tay cô từ từ khép lại, cẩn thận từng chút một đặt lên người anh… Đột nhiên! Cơ thể lại run lên, ánh mắt dần dần thư thái, nhìn lại tất cả trước mắt, nhìn vào ngón tay cô đang ở gần cổ của anh… Cô… rốt cuộc cô đã làm gì vậy?
Rốt cuộc cô muốn làm gì vây!
Ánh mắt vô cùng hốt hoảng, hốc mắt cũng ướt nhòe!
Sợ tới mức một nhiên buông tay, đôi tay kia vừa mới định giết anh, lại tỉ mỉ che miệng mình lại, cố găng ngăn chặn những tiếng nghẹn ngào trong cổ họng!
Trời tối người yên lặng, lắng nghe là có thể nghe được những tiếng nghẹn ngào đứt quãng.
Cô nghiêng đầu lại, vùi mặt vào gối… Không nhìn, không nghe, không nghĩ… Bàn tay cô giờ đây vẫn vô cùng run rẩy.
Mà cô cũng không hề phát hiện, cơ thể cô càng ngày càng lạnh cóng từ đầu tới chân và đang run rẩy trong ngực anh.
Người đàn ông mở mắt ra, ánh mắt nhìn vào mái tóc đen óng của người con gái, cảm thấy vô cùng đau lòng, cô cũng đã dao động dịu dàng… Cô bé ngốc… Anh lại nhắm mắt lại, không dám động chạm đến người con gái đang như chim non sợ cành cong này.
Cánh tay ở dưới gối càng ôm chặt lại, hai chân cũng quấn chặt lấy hai chân của cô.