Ngày hôm đó, Tô Mịch kiên quyết bắt Giản Đường khỏi ốm rồi mới cho cô đi làm tiếp.
Sau khi Giản Đường khỏi bệnh rồi lại khôi phục cuộc sống đi làm bình thường như trước kia.
Có điều, mấy ngày hôm nay cho dù cô cố gắng đến thế nào cũng không nhận được việc mới.
Cấp trên trực thuộc của cô, giám đốc Hứa lại càng không sắp xếp công việc cho cô.
Mà phía Tô Mịch đương nhiên sẽ không làm trái lời Thẩm Tư Cương.
Giản Đường ngồi một mình trong phòng nghỉ ngơi của bộ phận PR, cứ thế cho đến lúc tan làm.
“Tan làm rồi, ai, mệt chết được, hôm nay khách hàng hào phóng thật.” Trong phòng nghỉ người dần dần nhiều lên, mọi người vừa nói vừa cười, thảo luận về thành quả ngày hôm nay, chỉ có một mình Giản Đường ngồi ngây ra một góc.
Cô ngẩng đầu nhìn xung quanh, có một cô gái cầm một tệp tiền dày cộp, dày như thế ít nhất cũng có mấy trăm triệu, Giản Đường bị đối phương bắt gặp đang nhìn chằm chằm vào đống tiền đó.
“Ồ, Giản Đường à?” Cô ta uốn éo, trong mắt tràn đầy châm chọc, “Sao? Thích cái này à?” Cô ta vung vẩy xấp tiền trước mặt Giản Đường.
“Tôi nói này Giản Đường, tôi thấy cô đừng có ở đây làm mất mặt phòng PR nữa, đã bao lâu rồi cô ngồi chơi không hả?”
“Jenny, cô đừng có vung vẩy chút tiền đó trước mặt Giản Đường nữa, chút tiền đó của cô Giản Đường không để vào mắt đâu, người ta ấy à, kiếm cả đống tiền chứ lạ gì chút tiền đó của cô?”
Cô gái tên Jenny đó bĩu môi, “Ừ, đúng nha, ai có thể linh hoạt được như cô ta chứ? Tí tiền này có nhiều nữa, tôi cũng không cần.”
Giản Đường nhìn đồng hồ treo tường trước mặt mình im lặng đứng dậy, cô cầm lấy đồ đạc của mình đi vòng qua Jenny, bước thẳng ra cửa.
“Đứng lại!” Jenny kiêu ngạo quát lên, “Giản Đường, cô có ý gì đây?”
Giản Đường không hiểu nghiêng đầu nhìn Jenny, chậm rãi hỏi: “Ý gì là ý gì?”
“Cô!” Jenny trợn tròn mắt, thở hồng hộc chỉ vào mặt Giản Đường, “Tôi đang nói cô đấy! Cô không nói câu nào mà bỏ đi như thế là có ý gì đây? Xem thường tôi chắc?”
Nghe sự chỉ trích không có chứng cớ này, Giản Đường chỉ cảm thấy nhức đầu, tốt tính giải thích, “Đến giờ rồi, tôi đi về thôi.”
Tan làm rồi, không phải là nên về ký túc xá sao/
“Câu này của cô có ý gì đây?”
“Tôi…” Cô lại nói gì sai à? Cô gái đang nói chuyện với cô hiện giờ tên là Jenny, Giản Đường biết cô ta những không biết mình đắc tội với cô ta lúc nào. Nghĩ nghĩ một lúc, cô cũng không muốn tranh chấp với ai, thở dài một tiếng, chậm rãi nói:
“Nếu như tôi có gì mạo phạm đến cô, thì cho tôi xin lỗi.” Như thế là được rồi chứ nhỉ?
Jenny nghe vậy, mặt mũi hết đỏ lại xanh, cô ta đương nhiên biết chuyện ngày hôm nay là do cô ta bới móc Giản Đường trước, vốn dĩ tưởng rằng Giản Đường sẽ nổi đóa cãi cọ với mình, đến lúc đó mình có thể mách tội cô ta với giám đốc Hứa.
Nhưng cô ta không thể ngờ rằng, Giản Đường chẳng thiết cãi cọ với cô ta, cũng không muốn liên quan gì nhiều đến những người xung quanh, nhưng Giản Đường lên tiếng xin lỗi lại chứng tỏ cô ta mới là kẻ hống hách.
“Được, cô muốn xin lỗi chứ gì? Vậy thì làm chút thực tế đi!” Dưới cơn giận dữ, Jenny vung tay lên, đột nhiên một giọng nói nghiêm khắc vang lên từ cửa.
“Jenny, cô đang làm cái gì thế!”
“Giám đốc Hứa…” Jenny sững ra, nhưng ngay sau đó liền phản ứng lại, vội vàng nói: “Giám đốc Hứa, chị phải phân xử cho tôi, Giản Đường coi thường tôi.”
“Ầm ầm ĩ ĩ, cả ngày chỉ biết cãi cọ, Jenny, cô nói xem hai hôm trước cô vừa mới cãi nhau với Annie, giờ lại cãi nhau với Giản Đường, cả ngày chỉ biết cãi nhau với hết người này đến người khác, cô có thể làm việc nghiêm chỉnh được không?”
Giám đốc Hứa liếc Jenny bằng ánh nhìn sắc lẻm, cô ta tỏ ra rất ấm ức.
Nếu như đổi lại là trước kia, giám đốc Hứa sẽ không nói như vậy. Nhưng … nhìn Giản Đường im lặng ít nói, nếu như không biết chuyện thì căn bản không tin được, Giản Đường lại có liên quan đến ông chủ bí ẩn đằng sau Đông Kinh.
“Giám đốc Hứa, rõ ràng là cô ta…”
“Được rồi, đến giờ rồi đi về đi.” Giám đốc Hứa ngắt lời cô ta, lạnh lùng lườm cô ta cảnh cáo : “Làm việc ở Đông Kinh thì biết thân biết phận một chút, đừng có bịa đặt thêu dệt.”
Cô ta lại lườm Jenny… nên cảnh cáo cũng đã cảnh cáo rồi, còn về phần Jenny có nghe hay không, thì đó là chuyện của cô ta.
Giản Đường lại thở dài, xách đồ rời khỏi phòng nghỉ.
Bước ra khỏi Đông Kinh, cô đi về phía ký túc xá.
Gió đêm xào xạc, một mình cô bước trên đường, bóng dáng có vẻ liêu xiêu.
Một chiếc xe chầm chậm đi theo sau Giản Đường.
Cửa sổ xe hạ xuống, một giọng nam trầm bổng vang lên, “Cô Giản, chúng ta lại gặp lại nhau rồi.”
Nghe thấy giọng nói, Giản Đường quay người lại, bên trong xe là một gương mặt đẹp trai điên đảo, dưới ánh đèn đường chớp tắt, trong thoáng chốc khiến cho người ta ngơ ngẩn.
“Ồ… là anh à. Anh có việc có thể đi trước.”
Cô tưởng đối phương chỉ đi ngang qua, khách sáo chào hỏi một câu, tưởng rằng chào xong đối phương sẽ đi ngay.
Cô lại đi về phía trước thêm vài mét, chiếc xe vẫn chầm chậm theo sau, đồng hành cùng cô.
Cô nghi ngờ nhìn sang, “Anh có chuyện gì sao?”
Người đàn ông nhếch môi cười, “Tôi có vinh hạnh được mời cô lên xe không?”
“Không được, ký túc xá của tôi ở ngay đằng trước.” Người đàn ông này rất nguy hiểm, cô không muốn ở gần anh ta.
“Vậy nếu như tôi nói, là tôi nhất định phải đưa cô Giản về kí túc xá thì sao?”
Giản Đường dừng bước, quay lại đối mặt với người đàn ông ở trong xe, “Bây giờ đã hết giờ làm rồi.” Ý cô muốn nói đã hết giờ làm rồi, anh ta không còn là khách hàng của cô nữa.
Người đàn ông trong xe cười khẽ, cầm cái ví bên cạnh ghế lái rút ra một tập tiền mặt vẫy vẫy: “Cô Giản coi như đang làm thêm giờ thì thế nào?”
Cô nên cự tuyệt, nhưng mà… à, tiền!
Thứ cô hiện giờ đang cần nhất không phải là tiền sao?
Thẩm Tư Cương đưa ra điều kiện, trong một tháng phải trả hết 16 tỷ… nhưng gần đây cô không nhận được việc mới.
Cứ tiếp tục thế này… cô làm sao có thể trả hết 16 tỷ, làm sao góp được đủ tiền chuộc?
Người đàn ông nhếch mép cười… quả nhiên cô rất yêu tiền.
Nhưng thế là tốt nhất, anh cái gì cũng thiếu, chỉ có tiền là tiêu không hết.
Một lúc lâu sau, giọng nói khàn khàn của Giản Đường mới vang lên, “Tôi có thể… làm gì đó cho anh để đổi lại số tiền đó không?”
Trong một khoảnh khắc, mặt người đàn ông đầy kinh ngạc, cùng với đó là nụ cười trên môi càng sâu… thật thú vị, yêu tiền, mà không muốn cầm không?
Nhưng nói một câu thật lòng thì đám con gái trong phòng PR được mấy ai từ chối không muốn một khoản tiền lớn từ trên trời rơi xuống chứ?
“Không cần gì cả, chỉ cần lên xe ngồi cạnh tôi, tôi đưa em về kí túc xá là được.”
Một câu nói dễ nghe bao nhiêu, quý công tử lắm tiền điển trai, trong đêm khuya nói như vậy với một cô gái trên đường, cho dù nhìn thế nào cũng đều thấy vô cùng si tình.
Là phụ nữ thì không động lòng cũng cảm động rất lâu.
Mà cô gái đang đi trên đường đó, lại cúi đầu im lặng rất lâu, dường như đang cân nhắc chuyện gì đó. Người đàn ông trên xe cũng không giục hay quấy rầy cô.
Khoảng năm phút nữa trôi qua, cô gái ngẩng đầu, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên: “Tôi có thể nấu cho anh mì với hành phi được không?”