Thang máy mở ra, Thẩm Tư Cương ôm Giản Đường chạy như bay tới phòng ngủ, sau khi đã đặt cô lên giường anh nhanh tay cởi sạch đồ cô ra.
Ngón tay thon dài cởi áo cô ta, lớp thứ nhất là áo khoác, lớp thứ hai là áo sơ mi, lớp thứ ba.... Anh cau mày khó hiểu, cô gái này trời nóng thế sao lại mặc nhiều như vậy?
Nhưng không thể để mặc cô trong bộ đồ ướt nhẹp này được.
Thẩm Tư Cương nhanh tay lột hết đồ ướt ra, ánh mắt lướt lên kiểu áo ngực lạc hậu cũ rích của cô, nhưng cũng không có quá nhiều do dự, anh tháo lớp phòng ngự cuối cùng của cô, hai tòa núi đôi bỗng nhảy ra, hơi thở anh trở nên gấp gáp.
Sau đó anh lấy một chiếc áo sơ mi trắng từ tủ đồ của mình ra mặc vào cho cô.
Động tác anh không hề dừng lại chút nào, tất nhiên kiểu thay quần áo vội vàng này khiến anh bỏ qua mất vết sẹo sau lưng cô.
Thẩm Tư Cương mặc sơ mi cho cô, vừa định cởi chiếc quần ướt của cô ra thì người trên giường bỗng nhiên đạp loạn xạ như đang gặp một chuyện kinh khủng gì đó.
Thẩm Tư Cương lướt nhìn khuôn mặt cô, cô vẫn đang nhắm mắt hôn mê, nhưng vẻ hoảng sợ thể hiện rõ trên khuôn mặt, có lẽ trong mơ cô đang bị kích thích bơi chuyện gì đó.
Anh lấy tay ra, cô liền yên tĩnh lại, Thẩm Tư Cương chần chờ đặt tay lên lưng quần cô, quả nhiên cô lại hoảng sợ.
Anh không kịp đề phòng bị cô đạp trúng cằm, cánh tay dài bắt lấy chân cô giữ chặt trên giường.
Đôi mắt anh nhìn cô đầy nghi hoặc, sao cô lại nhạy cảm với động tác này, hơn nữa còn hoảng sợ kinh hoàng như thế ?
Trong lúc anh đang suy nghĩ thì cô như gặp ác mộng bỗng mở miệng nói mớ:
“A Lộc, A Lộc, mang em đi, mang em đi ...”
Thẩm Tư Cương suýt chút nữa đã bóp vỡ chân cô, đôi mắt băng lạnh tới đáng sợ, A Lục A Lục à, Lục Sinh tốt như thế sao?
Anh nhìn cô đầy phức tạp, Giản Đường, cô nên từ bỏ đi, muốn xin Lục Sinh đưa cô đi à, muốn chạy trốn với Lục Sinh à?
Nằm mơ!
“A Lộc,,,”
Cô vẫn đang nói mớ.
Sắc mặt Thẩm Tư Cương ngày càng khó coi.
Cô chảy nước mắt.
Dù là ba năm trước hay ba năm sau, Thẩm Tư Cương cũng chưa bao giờ thấy cô rơi lệ.
Vì Lục Sinh ư?
Không biết tại sao khi bốn chữ này xuất hiện trong đầu, anh lại muốn tiêu diệt kẻ tên Lục Sinh kia, sau đó chính tay bóp chết cô gái trước mặt.
Anh nhìn chằm chằm giọt nước mắt bên khóe mắt cô, giọt lệ ấy chảy dọc theo khuôn mặt rơi vào trên gối, sau đó biến thành một vết ướt nho nhỏ... Nhìn chướng cả mắt!”
Chướng mắt!
Cái gì chướng mắt!
Cái gối chướngmaắt
Khăn trải giường chướng mắt
Nước mắt cô ấy chướng mắt
Giản Đường vẫn chìm trong ác mộng, đây là một vòng tuần hoàn vô hạn, dù là ác mộng nhưng cô vẫn đắm chìm trong đó, ít ra A Lộc còn tồn tại trong giấc mộng của cô.
“A Lộc...”
“A Lục? “ một giọng nói lạnh lùng vang lên khiến cô nghẹt thở, giọng nói như sát bên tai: “A Lục, cô mở to mắt nhìn đi, tôi là ai?”
Hôm nay Thẩm Tư Cương đã 2 lần nói như thế, ánh mắt anh lạnh băng, không ngờ cô ta lại nhận nhầm anh 2 lần.
Cùng một ngày chưa tới nửa tiếng đồng hồ, Giản Đường, cô ta nhận nhầm anh thành người khác tới 2 lần.
Giản Đường bị đau đớn làm thức tỉnh, người cô không muốn gặp đang điên cuồng bóp cổ cô.
Bàn tay đang bóp cổ cô ngày càng siết chặt, cô ý thức được Thẩm Tư Cương thật sự muốn bóp chết cô.
Hô hấp cô ngày càng khó khăn, cô lại nhớ tới nỗi hoảng sợ bị đuối nước nửa tiếng trước, nhất thời Giản Đường nằm thẳng trên giường không dám động đậy nữa.
Nhưng cô như vậy lại càng kích thích người đàn ông đó:” Giãy dụa đi, cầu xin tôi đi, tại sao không giãy dụa, tại sao không cầu xin tôi, chẳng phải cô giỏi quỳ xuống cầu xin lắm sao, chẳng phải cô sợ chết lắm sao! Cô giãy dụa cho tôi! “ Anh không biết mình vì sao lại tức giận, càng không biết tại sao lại khó chịu.
Nhưng cô gái đáng chết trước mặt vẫn bày ra bộ mặt bất cần không cảm xúc.
“Tôi nói, cô giãy dụa! Tôi bảo cô giãy dụa có nghe không hả!” Cô muốn chết như thế sao! Không, cô ta vì Lục Sinh mà nguyện đi chết chứ không muốn cầu xin sao!
Thẩm Tư Cương không ý thức được anh đang ghen với Lục Sinh, anh điên cuồng như một đứa trẻ bị cướp mất đồ chơi vô cớ làm loạn, cậu chủ Tiêu thông minh tài trí lại có EQ thấp như thế, anh đang tự làm hỏng thứ yêu thích của mình mà không hề hay biết.
Anh không ý thức được thứ anh muốn không phải là lời cầu xin của Giản Đường mà là thái độ của cô, anh muốn cô chỉ có một mình anh trong trái tim.
Anh đè lên người cô, sau đó thả tay ra nhìn xuống cô như nhìn một con kiến, đôi môi mỏng nhếch lên:
“Sáu tỷ sáu, ngủ với tôi một đêm.”
Giản Đường , nếu cô thích tiền như thế thì tôi muốn xem Lục Sinh quan trọng hay tiền quan trọng.
Giản Đường tưởng như mình nghe nhầm, cô từ từ ngẩng đầu lên hỏi: “Anh nói cái gì?”
“Chẳng phải cô thích tiền sao? chẳng phải cô vì sáu tỷ sáu mà đánh cược cả tính mạng mình hay sao? Ngủ với tôi một đêm, tôi cho cô sáu tỷ sáu.”
Giản Đường im lặng nhìn không chớp mắt người đàn ông đang đè lên người mình.
“Không.”
Thẩm Tư Cương híp mắt lại: “Cô nói là ...không ư?”
“Đúng thế” Cô nhìn anh nói tiếp:”Không, tôi nói là không.”
Vì Lục Sinh ư? Vì Lục Sinh ư?
Cô gái yêu tiền như mạng này lại từ chối sáu tỷ sáu.
Lục Sinh quan trọng như thế sao!
Lòng anh như lửa giận bốc lên, đột nhiên anh cúi đầu ngậm lấy đôi môi của Giản Đường.
Đây là đôi môi đáng ghét chỉ biết nói lời khiến anh tức giận.
Anh hung hăng giày xéo môi cô, dù đôi môi này khô cứng như gỗ anh vẫn thấy ngọt ngào tới tận xương tủy.
Giống như đôi môi này vốn thuộc về Thẩm Tư Cương.
Anh mở to mắt, cô gái này vốn dĩ cũng thuộc về anh.