“Tôi...” Cô mở miệng, theo bản năng muốn cự tuyệt, Thẩm Tư Cương trong bóng tối lặng lẽ nhếch mép... Anh biết mà, cô cả nhà họ Giản ngông ngênh ngạo mạn quả nhiên không vứt bỏ tôn nghiêm được, không chịu được sỉ nhục.
“Có phải trong vòng một phút tôi nhặt được hết số tiền trên mặt đất lên thì nó sẽ là của tôi? Cậu cũng sẽ thưởng thêm cho tôi 160 triệu nữa?”
Giản Đường không làm sao thốt lên chữ “không”, trước mắt cô lại xuất hiện cảnh tượng trong ngục giam, cô bé duy nhất đối xử tốt với cô, giấc mộng trước khi lâm chung của con bé, Giản Đường gắng gượng thay đổi ý định... Tôn nghiêm ư? Cô có còn nữa không?
Giản Đường của hiện tại chẳng còn gì cả, gia đình, người thân, bạn bè, quá khứ, cô chì còn lại chính mình.
Còn cần tôn nghiêm làm gì nữa!
Cậu ấm kia cười ha hả: “Đương nhiên, tôi nói lời giữ lời.” Ánh mắt lại lộ vẻ chế nhạo, nhìn xuống người phụ nữ tức cười trên mặt đất.
“Được.” Giọng cô khàn đặc khó nghe vô cùng, tất nhiên sẽ không ai nghe ra nỗi bi thương trong đó. Trước mặt mọi người, Giản Đường nằm rạp ra sàn, có người cười ha hả chỉ vào cô: “Cậu Lệ, mau nhìn kìa, có giống con chó ngốc nhà cậu nuôi không.”
Chỉ nghe cậu trai tung tiền cho Giản Đường hừ một tiếng, nói: “Mắt cậu mù à? Roke nhà tôi là chó đực.”
“Phải phải phải!” Người kia cười nịnh nọt: “Roke nhà cậu là chó đực, còn kia là chó cái, ha ha ha!”
Tiếng cười nhạo vang lên không ngừng, Giản Đường cắn chặt môi, ra sức nhặt những tờ tiền trên mặt đất lên, Chỗ tiền này được tung xuống nên rơi vãi khắp nơi, Giản Đường phải vừa nằm sấp vừa di chuyển mới có thể nhặt hết được.
Giản Đường, đừng nghe, đừng để ý!
Giản Đường, đây có là gì? So với tất cả những thứ trong nhà lao thì mày còn phải cảm tạ ân đức của đám cậu ấm này!
Giản Đường, mạng của mày còn không đáng giá thì tôn nghiêm có đáng mấy đồng chứ?
Giản Đường, mày hãy nhớ cho kĩ, mày nợ người ta một cái mạng, một giấc mộng Nhĩ Hưng!
Giản Đường, mày của hôm nay chẳng có gì cả, chỉ còn lại mỗi thân xác này, vậy thì hãy dùng hết thảy đi đền bù cho sinh mạng vô tội đã vì mày mà chết đi! Đi thay cô bé kia thực hiện giấc mộng Nhĩ Hưng của cô ấy!
Tiếng cười nhạo và chế giễu bên ngoài chui vào tai, cô chỉ nghiến chặt hàm răng, nghiến đến đau đớn cũng không buông lỏng.
Vài tờ tiền đỏ chót rơi xuống trước một đôi chân, Giản Đường không nghĩ nhiều, bò qua nhặt, phía sau đột nhiên vang lên tiếng cười to của cậu trai được gọi là “cậu Lệ”: “Này! Chó cái, vẫy đuôi đi, không vẫy đuôi không được lấy tiền.”
Giản Đường run lên, cầm đống tiền trên tay thật chặt, như thể muốn coi mình như những tờ tiền này mà bóp nát.
Có người hùa theo: “Mau vẫy mau vẫy!”
“Vẫy đi, chócái, mau vẫy đuôi đi!”
“Này, chó cái, không muốn lấy tiền à?” Tên được gọi là cậu Lệ đột nhiên mở miệng hỏi.
Tiền!... Giản Đường nhìn số tiền trong tay, hít một hơi thật sâu, cái mông chổng lên trên chậm rãi lúc lắc.
“Ha ha ha ha...” Tiếng cười càng to: “Ây da hết chịu nổi rồi! Cười đau cả bụng!”
“Ha ha ha! Tôi cũng không kìm được, anh đây chơi khắp trời nam đất bắc, ở quán bar vũ trường hạng người nào mà chẳng gặp rồi, nhưng tham tiền đến mức này thì vẫn là lần đầu tiên anh đây được thấy. Hừm, đúng là mở mang tầm mắt!”
“Anh Thẩm, chó cái đang vẫy đuôi với anh kìa.” Cậu Lệ xấu xa nói: “Anh không thưởng chút gì sao?”
Anh Thẩm! Thẩm... Tư Cương?!
Trong nháy mắt, trái tim Giản Đường như ngừng đập! Cô chậm chạp, cứng đờ, gian nan ngẩng đầu... Cái nhìn này làm cho cô mặt cắt không còn giọt máu!
Thẩm Tư Cương yên lặng ngồi trên sô pha, ánh đèn mờ ảo khiến anh càng thêm cao quý lạnh lùng.
Tầm mắt Thẩm Tư Cương lướt lên mặt Giản Đường, anh lạnh nhạt ung dung phun ra bốn chữ: “Cô thật hèn hạ.”
Giản Đường cắn chặt răng, hô hấp đột nhiên hỗn loạn, nếu như không có lớp trang điểm tên hề trên mặt che giấu thì giờ phút này sắc mặt xám trắng của cô đã có thể so sánh với người chết!
May mắn... Còn có lớp trang điểm dày đậm che đậy.
Một lát sau...
Dưới cái nhìn soi mói của Thẩm Tư Cương, Giản Đường chậm rãi nở nụ cười xán lạn: “Cảm ơn ngài Thẩm ban thưởng.” Không ai nhận ra những lời này là cô gần như dùng hết toàn lực rít ra từ kẽ răng!
Anh mắng cô hèn hạ, cô cảm ơn anh ban thưởng... Đây quả thật đã không còn là đóa hoa hồng cao quý ngạo mạn của thành phố Miên Chu năm đó nữa rồi.
Giản Đường hít sâu, quay đầu nhìn cậu Lệ: “Cậu Lệ, số tiền trên mặt đất tôi đều nhặt lên hết rồi, lời cậu Lệ nói vẫn tính chứ?” Cậu ta hào phóng vung tay, Giản Đường đang muốn đứng dậy thì cậu ta lại thong thả ngăn lại động tác của cô: “Đừng đứng lên vội.”
Nói rồi đi tới bàn thủy tinh bưng một ly rượu lên:
“Trước khi lấy tiền, anh đây mời cô một ly.”
Một ly Whisky được đưa tới trước mặt Giản Đường, cô còn chưa đứng lên, vẫn bò rạp bốn chân trên mặt đất.
“Tôi không...”
Giản Đường đang muốn cự tuyệt thì một giọng nói trầm thấp vang lên: “Rượu ngon xứng mĩ nữ, cho cô ta uống thì thật đáng tiếc.”
Là Thẩm Tư Cương!
Giản Đường rũ mắt, che giấu nỗi đắng cay trong mắt.
Thẩm Tư Cương, rốt cuộc anh muốn sỉ nhục tôi như thế nào mới vui lòng?
“Anh Thẩm là đang nói cô ta không phải mĩ nữ?” Cậu Lệ nghi ngờ: “Tôi không tin trong Đông Kinh còn có kẻ xấu xí.”
Nói xong cậu ta nghiêm túc quan sát mặt Giản Đường, có điều mặt cô đã bị lớp trang điểm dày đậm che đi đường nét vốn có.
“Không tin?” Bờ môi mỏng của Thẩm Tư Cương cong lên, ánh mắt rơi lên gương mặt Giản Đường: “Rửa mặt đi.” Giọng nói khinh thường lười biếng, cũng vô cùng thờ ơ.
Giản Đường đang định đứng lên thì cậu Lệ ở bên cạnh nói vào: “Bò đi.”
Cô lại tái mặt, Giản Đường chống tay lên mặt đất... Nhịn xuống! Giản Đường! Đây có là gì! Có là gì so với ba năm sinh hoạt trong lao tù chứ!
Cô quả nhiên nghe lời bò đến phòng vệ sinh, không tháo trang sức xuống mà chỉ dùng nước rửa tay lau đi lớp trang điểm trên mặt, tất nhiên không sạch bằng nước tẩy trang chuyên dụng nhưng cũng đã đủ thấy rõ khuôn mặt gầy còm tầm thường.
Đi tới cửa phòng vệ sinh, vừa kéo ra...
“Anh đây quen nhìn cô bò rồi, không quen thấy cô đi đứng.” Cậu Lệ híp mắt nhìn người phụ nữ trước cửa: “Cô nói xem phải làm sao đây?”
Giản Đường im lặng ngồi xổm xuống, bò rạp ra sàn, tứ chi chạm đất. Chân của cô chập chạm, lúc trước đã bò trên đất hồi lâu, giờ đang đau đến tái mặt.
Cơn đau đớn như kim châm muối xát, nhưng cô vẫn kiên cường chịu đựng che giấu... Cô nói cô không cần tôn nghiêm, cô cũng không có tôn nghiêm, không để tâm đến tôn nghiêm, nhưng trong tiềm thức cô thà rằng chịu đựng cơn đau đến đàn ông cũng không chịu đựng nổi, thà chết cũng không rên một tiếng.