“Két ~” một tiếng, tiếng phanh xe chói tai, tài xế thò đầu ra ngoài, tức giận mắng: “Có bệnh à, muốn chết thì sông Hoàng Phổ ở ngay phía trước!”
“Xin lỗi, xin lỗi...” Giản Đường vội vã nói, vừa thấy may mắn, may mắn vì tài xế này phanh lại nhanh, chỉ bị mấy vết thương ngoài da.
Tiêu Hoành trừng mắt lạnh lùng với tài xế kia: “Ông có biết nói chuyện hay không? Đâm người có cãi cố?”
Tiêu Hoành hung dữ lên, tài xế cũng có chút sợ anh ta, hùng hổ mắng câu: “Vợ chồng son cãi nhau, về nhà mà ầm ĩ, chạy ra đường làm ầm ĩ, đồ bệnh tật.” Vừa nói, vừa lái xe đi.
Tuy thái độ của Tiêu Hoành có hung dữ, nhưng cũng biết chuyện này cũng không thể trách tài xế. Vừa liếc nhìn Giản Đường, cô ngã cũng không nặng, nhưng chắc chắn đã bị thương ngoài da.
Anh ta vội vã chạy tới chỗ Giản Đường, “Giản Đường, em đừng di chuyển, anh đưa em đi bệnh viện.”
“Anh đừng tới đây!”
Giản Đường ngồi sập xuống đất, sắc mặt trở nên bình tĩnh,
Mưa rào xối xả, bùn đất lấm lem, cô ngửa đầu hứng lấy màn mưa, giọng nói khàn khàn chậm rãi vang lên:
“Anh Tiêu, tôi không cần hạnh phúc gì cả. Tôi cũng không cần cứu rỗi. Hiện tại cuộc sống của tôi, rất tốt. Xin anh đừng quấy rầy cuộc sống của tôi nữa.” Cũng không cần lại tùy ý xông vào trong cuộc sống của tôi nữa.
Khi tất cả chìm vào bóng tối, một chùm ánh sáng đó, không phải cứu rỗi, mà là tội và lỗi.
Tiêu Hoành liên tục thay đổi vẻ mặt, rũ mắt nhìn cô gái nhỏ trong nước mưa trong bùn lầy, mưa to cũng táp vào người anh ta, làm ướt mặt mày của anh ta, anh ta không để ý đến cô gái kia, nhấc chân đi về phía cô.
Giản Đường biến sắc: “Anh đừng tới đây!” giọng cô khản đặc, quát!
Dùng hành động thực tế từ chối người đàn ông này, xông vào thế giới của cô.
“Anh Tiêu, anh biết tôi là người như thế nào sao?” Trong nước mưa, cô cười khẽ một cái, màn mưa che khuất đáy mắt đau xót, nụ cười của cô, lại càng thêm xán lạn: “Anh Tiêu, anh có tiền không? Anh có tiền, thì anh chính là đại gia. Tôi chỉ quen biết tiền. Anh mang theo tiền tới Đông Kinh, tôi sẽ không để anh thất vọng.”
Cô nói: “Anh Tiêu, tôi ở Đông Kinh chờ anh.”
Tiêu Hoành khiếp sợ nhìn bóng lưng cô gái trong bùn lầy, tay chân không ổn bò từ dưới đất dậy, trong màn mưa, khập khiễng đi xa.
Bên tai còn đang vang vọng câu nói kia của cô: Anh có tiền không? Anh có tiền thì anh chính là đại gia, tôi chỉ quen biết tiền. Anh mang theo tiền tới Đông Kinh tôi sẽ không để anh thất vọng.
Tần Mạn Mạn đã nói với anh ta, Giản Đường yêu tiền, vì tiền chuyện gì cũng có thể làm.
Khi đó anh ta từ chối cho ý kiến, cũng hiểu chỗ khó khăn của Giản Đường.
Nhưng, khi anh ta tỏ tình với cô hôm nay, hôm nay dâng tình cảm thật lên trước mặt cô gái này, anh ta có thế nào cũng không ngờ được, dù thế, cô gái này cũng vẫn chọn yêu tiền.
Tiêu Hoành không trách Giản Đường yêu tiền... Trên đời này có người không ham tiền sao?
Nhưng lại có chút mất mát lựa chọn với hôm nay của Giản Đường.
Ở trước mặt cô, một bên là tình cảm thật lòng nghiêm túc trong mấy chục năm lần đầu rung động của Tiêu Hoành anh, một bên là tiền tài dung tục không chịu được... Nhưng cô gái này, có vẻ càng yêu tiền hơn.
Tiêu Hoành ngỡ ngàng tại chỗ, mãi đến khi xa xa không còn nhìn thấy bóng lưng của Giản Đường nữa, anh ta bỗng nhiên cả kinh, lúc còn muốn đuổi theo, đã không thấy tăm hơi.
Tự tay gõ vào đầu mình một cái: “Ngu thật... Cô gái này nếu thực sự yêu tiền, thì càng phải nắm chặt lấy mình chứ?”
Mà không phải đẩy anh ta đi, nắm chặt anh ta, chính là nắm chặt lấy tiền tài, không phải sao?
Lập tức, Tiêu Hoành lại nổi lên nghi ngờ... Tại sao chứ? Là vì tên họ Thẩm sao?
Càng nghĩ càng thấy rất đúng, trên mặt Tiêu Hoành lộ vẻ tự tin: “Họ Thẩm kia, Giản Đường sớm muộn cũng sẽ đón nhận tôi.”
...
Giản Đường vội vã trở lại ký túc xá, vừa vào phòng, lập tức đóng cửa lại, cứ như phía sau có mãnh thú đang đuổi theo cô.
Quần áo trên người, sau cú ngã vừa rồi, đã bị mài hỏng, may mà tài xế kia đạp phanh đúng lúc, may mà cô mặc áo dài quần dài, cũng không bị thương quá nghiêm trọng, trong lòng bàn tay bị chà xát rách da, không phải chuyện gì lớn.
Xử lý qua loa vết thương trong lòng bàn tay, cầm điện thoại di động ở bên cạnh lên, do dự một chút, gọi cho Tô Mịch: “Em... hôm nay em muốn xin nghỉ.”
Tô Mịch ngạc nhiên, lại cố ý kéo di động ra, nhìn thoáng qua màn hình điện thoại di động, xác định là Giản Đường gọi, cô ấy vẫn còn hơi ngạc nhiên: “Tiểu Đường, đã xảy ra chuyện gì?”
“... Không ạ, hơi mệt chút, muốn nghỉ ngơi một ngày thôi.”
Tô Mịch “Ồ” một tiếng, có chút vui mừng: “Vậy được,” cô ấy đồng ý rất sảng khoái: “Em đó, cuối cùng cũng biết cần phải nghỉ ngơi rồi. Được, hôm nay nghỉ ngơi cho thật tốt, chuyện ở đây em chớ lo.”
Cúp điện thoại.
Giản Đường đứng lên, đi tới trước bàn gỗ nhỏ cạnh cửa sổ phòng ngủ rồi ngồi xuống, chậm rãi kéo ngăn kéo ra, lấy một quyển nhật ký bên trong ra.
Ra tù xong, cô không có sở thích gì, không có gì làm lúc rảnh rỗi, quyển nhật ký này, là trò giải trí duy nhất của cô, làm bạn với cô trong cuộc sống nhàm chán sau khi ra tù.
Đã lâu cô chưa ghi nhật ký rồi, nhật ký mới nhất, nội dung là: Xa cách ba năm, tôi lại gặp anh ấy.
Không có miêu tả thừa thãi nào, không có miêu tả về tâm trạng, chỉ là trần thuật chuyện này mà thôi.
Mở nhật ký ra, bên trong có một chiếc bút bi, Giản Đường cầm lấy, chậm rãi viết:
Tiêu Hoành đột nhiên xuất hiện, anh ta lại hỏi tôi, có bằng lòng làm bạn gái của anh không.
Vẫn cho là, lần đầu anh ta hỏi đó, chẳng qua là vì hứng thú nhất thời của một anh chàng to xác.
Sau quả nhiên không gặp lại anh ta nữa.
Nhưng hôm nay anh ta lại xuất hiện trước mặt tôi, vẫn hỏi tôi câu hỏi đó.
Tôi rất muốn coi nó là một câu nói đùa.
Thế nhưng Tiêu Hoành không phải, tôi nhìn thấy ánh mắt của anh ta nghiêm túc như vậy, cố chấp như vậy.
Anh ta nói anh ta rất nghiêm túc, mà ánh mắt của anh ta, nói cho tôi biết, anh ta không nói dối.
Anh ta nói em không cần cố gắng lại gần anh, hãy để anh bước gần phía em, anh ta nói anh ta sẽ làm tôi hạnh phúc, sẽ không để cho tôi rơi lệ.
Hạnh phúc... Có ai không muốn chứ?
Trong một thoáng chốc, tôi đã rung động, bằng không, tôi nghĩ tôi cũng sẽ không đột nhiên hỏi anh ta: Trong mắt anh Giản Đường có dáng vẻ gì... Nếu khi đó tôi không rung động, thì tôi sẽ không hỏi vấn đề này. Tôi không động lòng với con người mang tên Tiêu Hoành này, mà là động lòng với “Hạnh phúc” mà Tiêu Hoành nói.
Tôi muốn xem thử, tôi trong mắt anh ta, và tôi của thực tế, khác biệt bao nhiêu.
Anh ta nói tôi kiên cường, dũng cảm, dám làm dám chịu... Đây không phải là tôi.
Tôi quả nhiên là ích kỷ, tôi hoàn toàn có thể nói toạc ra rằng mình hèn mọn mình chật vật, thể hiện cái vẻ khó ưa nhất trước mặt anh ta. Tôi có thể nói thẳng cho anh ta biết: Không phải, tôi không phải người tốt đẹp như anh nói.
Tôi có thể để anh ta nhìn thấy tôi của bây giờ: Hèn mọn, nhu nhược, vô dụng, thờ ơ... và cả ích kỷ!
Khi tôi muốn nói ra sự thật, tôi thấy sự chân thành nơi đáy mắt của anh chàng to xác mà trẻ con này, ánh mắt anh ta nhìn tôi rất cố chấp, rất nghiêm túc, rất chắc chắn, cũng rất... chăm chú.
Một khoảnh khắc đó, tôi đã ích kỷ, tôi đột nhiên không muốn cho anh ta biết bộ dạng xấu xí của tôi.
Tôi biết, tôi cũng sẽ không thích anh ta... Bởi vì đã sớm trở nên vô tình, như chỉ lắp ráp trái tim vào để co bóp, chỉ đập như máy móc, không có khả năng yêu ai. Tôi sao có thể đáp lại bằng tình cảm chân thành đây?
Nhưng trên đời này bây giờ có rất ít ánh mắt bằng lòng nhìn tôi chân thành, chăm chú mà không kì thị... Tôi đột nhiên rất sợ, ánh mắt kia sẽ trở nên giống với tất cả những người khác - khinh bỉ và coi thường.
Anh ta còn nói: Thử xem đi, không thử một chút làm sao biết sẽ không hạnh phúc chứ?
Nhưng tôi luôn biết - tuyệt đối sẽ không hạnh phúc!
Người như tôi, lưng gánh món nợ cả một mạng người, có tư cách gì sống sáng sủa đường hoàng mà hưởng thụ hạnh phúc?
Dùng tính mạng mà A Lộc đổi cho tôi, để đi hạnh phúc?
Mơ tưởng!
Nhưng tôi càng ghét mình xấu xa!
Mặc dù vô số lần tôi không chịu thừa nhận, nhưng đây chính là sự thực --
Tôi chạy trốn... Cũng không phải chỉ đơn thuần bởi vì thấy nợ A Lộc mà không dám hy vọng xa vời tới hạnh phúc, tôi biết tôi dơ bẩn, kết quả còn muốn lợi dụng một người đã mất, để trốn tránh tình cảm của Tiêu Hoành.
Đừng tiếp xúc nữa. Anh ta hẳn sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa đâu.
Như vậy, là tốt rồi.
Cuộc sống không phải trải qua sóng gió, mới là điều hiện tại tôi cần nhất.
Không chịu nổi sóng gió, chuẩn bị đủ tiền, đợi người nọ chán ghét hết thảy điều này, chính là lúc tôi nên rời đi.
Khép máy tính xách tay lại, cô gái đứng lên, đẩy cửa sổ ra, tùy ý để nước mưa hắt vào trong phòng.
Nước mưa lạnh, đông lạnh thấu vào xương, cô co rúm người lại, khoanh tay, đầu óc lại tỉnh táo vô cùng.
Cô rất tỉnh táo, hiện tại đang làm gì, rất tỉnh táo, mỗi một việc cô đang làm.