Mục lục
Tình yêu suốt đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 147 VIDEO

Từ sau hôm đó, dường như Giản Đường đã thay đổi hoàn toàn, càng lúc càng trầm mặc, có vẻ như càng thêm ngoan ngoãn, nghe lời… Nghe lời Thẩm Tư Cương.

Anh nói đi về phía đông, cô không đi về phía tây.

Anh nói bầu trời là hình vuông, cô không nói nó hình tròn.

Dưới sự ngoan ngoãn này, là một trái tim vội vàng muốn chạy trốn.

Cô xử lí chuyện của Ái Tình một cách dồn dập, một trong số đó là trả thù lại y nguyên những gì mà người nhà họ Giản đã làm sau khi cô vào tù, dùng cách làm việc cương quyết của mình rút hết quyền lực của các nhân viên cao cấp, thay Vivian vào. Với các thủ đoạn của mình, cô san bằng rối loạn nội bộ trong thời gian ngắn nhất.

Những chuyện nội bộ trong công ty đã có mấy người Vivian xử lí, việc cô cần làm chỉ là tin tưởng tuyệt đối và ủy quyền.

Đồng thời Giản Đường càng cần phải thuyết phục những người bạn đã từng hợp tác với Ái Tình quay trở lại một lần nữa.

Chắc chắn sẽ có rất nhiều khó khăn.

Rối loạn nội trong công ty đã được giải quyết, dù cũng bị tổn thất nhiều, nhưng cô xử lí mọi vấn đề một cách thuận lời như thế đương nhiên khiến một số người thấy gai mắt. Gần đây cô lại liên tục tới thăm những công ty đã từng hợp tác, ai mà muốn là có thể tra ra được hành trình của cô.

Họa vô đơn chí, không đợi cô thuyết phục được những công ty đó, trên trang web diễn đàn của công ty đột nhiên xuất hiện một đoạn video với nội dung là Giản Đường quỳ trước một ông già bụng bự, đang bóp chân cho ông ta. Trong video đó, bên cạnh Giản Đường có một cái vali tiền lớn.

Thời gian của đoạn video không dài, chỉ chưa tới một phút, nhưng có thể khiến mọi người thấy được cảnh tượng hèn hạ của người con gái đó.

Rất nhanh, cả Ái Tình đều sôi sục lên, Giản Đường vừa đi làm liền thấy đi tới đâu cũng có những ánh mắt là lạ nhìn mình. Cô nhíu mày, không nhịn được mà hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Mới đầu không ai nói gì, Giản Đường nhìn vẻ mặt quái dị của mọi người. Sự khinh bỉ, trơ trẽn trong đôi mắt họ sao lại quen thuộc đến thế.

Chỉ chớp mắt, sự sợ hãi đã thành thói quen tập kích cô… Giản Đường không thể khống chế được cảm giác sợ hãi này, nó là một di chứng sau một thời gian dài bị hành hạ.

Y như phản xạ có điểu kiện vậy, chỉ cần chạm vào, cô sẽ sợ hãi trong vô thức.

Cô nhấc chân lên muốn chạy trốn theo bản năng.

Đột nhiên có một thứ gì đó bay tới: “Một đứa luồn cúi như mày có tư cách gì lãnh đạo Ái Tình! Cút ra khỏi Ái Tình!” Người ném đồ đó hô lên đầu tiên.

Sau đó, như thể có một cái công tắc nào đó được bật lên và không thể thu lại được nữa, sau tiếng đầu tiên này là tiếng thứ hai, tiếng thứ ba, thứ tư… Vô số tiếng nói lên án Giản Đường, có người vò giấy ném, có người ném bữa sáng, sandwich, trứng ngũ vị, bánh trái cây…

Thế là bỗng nhiên, đồ đạc bay cả một bầu trời.

Thẩm Đệ Nhị phản ứng rất nhanh, cậu nhanh chóng bảo vệ Giản Đường ở đằng sau, nhưng vẫn khó mà tránh được.

“Cút ra khỏi Ái Tình!

“Cô không xứng trở thành tổng giám đốc của Ái Tình!

“Đồ đàn bà đê tiện! Cô sẽ làm liên lụy đến Ái Tình đấy!”

Giọng sau vang hơn giọng trước, sắc mặt của Giản Đường tái nhợt, lúc này mấy người Vivian cũng đã vội vàng chạy xuống: “Tổng giám đốc Giản!”

“Mấy người làm cái gì đấy, bất kính với tổng giám đốc Giản thế à!”

“Đừng có ném nữa!”

Mấy người Vivian gia nhập ngay vào trong đám hỗn loạn, như hiện quả thì chẳng có mấy.

“Bất kính? Một con đàn bà đê tiện như cô ta mà còn muốn mọi người tôn kính à?”

Khuôn mặt của Giản Đường trắng bệch, cô đẩy Thẩm Đệ Nhị ra, mấy người Vivian muốn bảo vệ cô ở đằng sau nhưng cũng bị Giản Đường đẩy ra.

Cô bước lên phía trước, bỗng có một ly cà phê hắt lên đầu cô. Thẩm Đệ Nhị muốn ngăn cản nhưng lại không kịp, cà phê dội lên đầu Giản Đường, chất lỏng màu nâu chảy dọc từ đầu, từ tóc xuống người cô.

Cô đưa tay lên lau tóc mái, đôi mắt cô dừng lại trước màn hình máy tính trên bàn của công ty, hình ảnh trên đó đập vào mắt, trái tim của cô run lên.

Giản Đường vội bước lại gần, cô mở video ra, phát lại một lần nữa. Khuôn mặt cô càng thêm tái nhợt, cho tới khi video kết thúc, mặt cô đã không còn chút màu máu nào.

Là chuyện xảy ra trong căn phòng mà ngày hôm đó Ngụy Tư San đưa cô tới bữa tiệc!

Nhưng… vì sao lại có video!

Là ai!

Đợi đã, góc độ đó!

Cô sắp không thở nổi rồi, tim cô đau quá!

Nhìn video đó được phát đi phát lại, đôi mắt cô dần trở nên chết lặng.

“Tổng giám đốc Giản! Cẩn thận!” Thấy cơ thể của cô lung lay, khuôn mặt của Vivian căng thẳng, cô vội chạy tới đỡ Giản Đường: “Tổng giám đốc Giản, cô không sao chứ?”

Cô ấy cũng đã xem video đó rồi, vẻ mặt lúc này rất phức tạp. Trong lòng cô ấy, trong mắt cô ấy, Giản Đường vĩnh viễn luôn kiêu ngạo, tự tin, không thể đánh đồng với người con gái đê tiện trong video.

Giản Đường đã tê liệt, đôi mắt nhìn chằm chằm vào video, con ngươi không nhúc nhích chút nào, không ai biết lúc này cô đang nghĩ gì.

“Tổng giám đốc Giản, cô đi đâu vậy?” Bàn tay cả Vivian tuột ra, cô ấy không giữ được Giản Đường lại, Giản Đường hoảng hốt chạy ra ngoài.

Thẩm Đệ Nhị đuổi theo.

“Đừng đi theo!” Giản Đường quay người lại, hét lên trong bi thống.

Ngoài trời đổ mưa, cô chạy ra, vấp ngã nơi bậc thang. Mưa to tầm tã, cô chạy vội tới bên lề đường, giơ tay gọi một chiếc taxi.

“Cô không sao chứ?” Tài xế taxi nhìn cô gái có khuôn mặt trắng bệch ngồi ở đằng sau: “Cô à, có phải cô bị bệnh rồi không? Hay là tôi đưa cô tới bệnh viện được không?”

Ở ghế sau, Giản Đường ôm chặt lấy bản thân, khuôn mặt tái nhợt như một trang giấy. Cô có thể kìm nén sự sợ hãi, giả vờ như rất tự tin trước mặt mọi người, nhưng sau ngày hôm nay, sau khi đoạn video kia bị lộ ra, những đôi mắt khinh bỉ ấy… khiến cô như rơi vào trong ác mộng, hệt như trong quá khứ, bị túm tóc, đánh đập, nhổ nước miếng… Tất cả dần tước đoạt đi cái tôn nghiêm mà một con người nên có.

Trong quá khứ, đều là những phạm nhân trong cùng một nhà tù, nhưng chúng lại có thể dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn cô, cười lạnh với cô, những ánh mắt trong quá khứ đó trùng khít với những ánh mắt ngày hôm nay.

Cô trả tiền, xuống xe, chưa có lúc nào cô lại vội vàng muốn vào cái nơi mà cô vẫn ghét này như vậy.

Buồn cười đến nhường nào, căn nhà mà cô từng ghét, lại trở thành nơi lánh nạn cho cô.

Nhìn bốn phía xung quanh, cô không khỏi cảm thấy trào phúng.



Thẩm Tư Cương nhận được điện thoại, anh chạy như bay trở lại.

Tấm rèm dày cộm được kéo lên. Căn phòng không bật đèn, một màu đen u ám bao phủ, anh tìm một lượt, cuối cùng tìm thấy cô trong một cái tủ để đồ.

Giờ phút mở cánh cửa tủ ra, trái tim của anh quặn đau. Cô cuộn mình lại trong tủ, nhỏ bé đến thế. Anh có thể chắc chắn, lúc anh mở cửa tủ ra, người trong tủ giãy giụa muốn trốn đi. Cái tủ chỉ có nhiêu đấy không gian, sao cô có thể làm được.

Nhưng hành động này của cô cũng rất khả nghi.

Về sau có một ngày, anh xem được một đoạn video mà người ta đặt camera quay trộm, mới biết tại sao Giản Đường lại như thể đã quen với không gian nhỏ hẹp đó đến vậy… Đoạn video đó đã nói lên tất cả - sao một cô gái lại bị nhốt vào trong lồng chó cho người ta trêu đùa chứ.

Lúc ấy, anh cũng mới hiểu ra, vì sao chỉ trong ba năm ngắn ngủi, một cô gái kiêu ngạo hơn người lại biến thành bộ dáng khiến người ta phải xem thường như vậy.

Lúc ấy… anh chỉ hận không thể xé nát những con người từng bắt nạt cô, hủy hoại cô, nhưng hận nhất, vẫn là chính bản thân anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK