Cùng lúc đó, trên tầng hai mươi tám của Đông Kinh.
Trong phòng tắm nhỏ của một căn phòng, người con gái vừa mới tắm xong, đứng nhìn bàn thân mình trong gương, ánh mắt mê mang… Cô càng thêm thấy tương lai thật mịt mờ. Đột nhiên lấy lại được “Ái Tình”, điều này không nằm trong kế hoạch của cô, làm rối loạn hết thảy.
Nhưng… Cô không hối hận!
Mặc dù lúc ông nội yêu thương cô là có ý đồ riêng, nhưng cô là cháu gái của ông nội, chẳng lẽ Giản Minh Bình không phải cháu trai của ông sao?
Có lẽ ông nội đã làm một số chuyện quá mức nghênh ngang, nhưng Giản Đường cũng hiểu rằng, dưới vẻ bề nghiêm nghị là một tấm lòng mềm mại và sự quan tâm.
Nếu không thì đã không có sự ra đời của Ái Tình. Nếu thực sự ông nội chỉ nghi ngờ cô sẽ uy hiếp đến tương lai của nhà họ Giản, ông có thể đồng ý quy tắc trong thế giới của nhà giàu là được – để cô kết hôn vì lợi ích.
Trước khi qua đời, ông nội đã cầm tay cô nói: “Phát triển nó cho tử tế.”
Hôm nay, Ái Tình lại trở về trong tay cô một lần nữa… chỉ nháy mắt, mây đen trong mắt cô tản đi, không còn mịt mờ, thay vào đó là sự quyết đoán, có lẽ, làm như vậy thì đến cuối cùng vẫn cô phụ ông nội.
Cô nhắm mắt, lúc mở ra một lần nữa, đáy mắt cô hiện lên sự giãy giụa, đi tới cửa phòng tắm một cách khó nhằn. Trước mắt cô chỉ cách một cánh cửa, nhưng lại như cách cả một vùng trời, một vùng đất, ra khỏi cánh cửa này, sẽ không còn đường quay lại nữa…. Không, cô có đường lui khi nào chứ!
Đặt bàn tay run rẩy của mình lên nắm cửa, cô hít sâu, hơi dùng sức một chút, cánh cửa được mở ra.
Vừa ngẩng đầu, cô nhìn về phía về phía chiếc đèn chụp lay lắt nơi cửa sổ, không chút nào là ngoài ý muốn, người đàn ông đó đang ngồi trên chiếc sofa đơn, cầm một quyển sách và đọc nó trong im lặng.
Có vẻ như anh rất thích lẳng lặng ngồi đọc sách trên chiếc sofa da bò đó trong lúc cô tắm. Thậm chí, nếu không phải cô biết rõ những mâu thuẫn giữa hai người họ, biết rằng giữa cô và người đàn ông này có khoảng cách lớn, cô còn sinh ra một loại ảo giác - dường như mỗi lúc như thế này, anh đọc sách trên sofa chỉ là vì muốn lẳng lặng làm bạn cô.
Nhưng… trong ánh mắt của Giản Đường hiện lên sự giễu cợt – Đừng ngốc nữa, cái giá đắt phải cho sự ngây thơ là bị ném vào trong địa ngục, mà cô đã đang ở trong địa ngục rồi!
Cô biết vào giờ phút này, cơ thể cô đang không ngừng run rẩy… Tối nay, hình như sẽ xảy ra chuyện gì đó.
Chuyện xảy ra ở nhà họ Giản, cô đã cam kết với anh, mới đó không lâu thôi. Cô vay anh một trăm một ngàn bốn trăm tỷ, anh hỏi: Cô dùng cái gì để vay một ngàn bốn trăm tỷ này, cô đã hứa: Sau này sẽ nghe lệnh của tổng giám đốc Thẩm.
Mặc dù chính cô cũng không biết cô còn sót lại những gì, nhưng cô cũng đã bán thân cho anh rồi.
“Tổng… Tổng giám đốc Thẩm.” Ngẫm nghĩ trong chốc lát, giọng nói của cô cũng đang run run: “Tôi… Tôi tắm xong rồi.”
Tôi tắm xong rồi… Anh cứ tùy ý làm đi.
Nhưng dù thế nào cô cũng khó mà mở miệng nói ra được câu nói đằng sau.
Đê tiện, mày thật đê tiện! Giản Đường, nửa đêm tỉnh giấc, mày có thể đối mặt với một người đê tiện, ghê tởm đến mức buồn nôn như mày thế này không!
Chính là con người này đã phá hủy mọi thứ của mày, khiến cho mày rơi vào trong bùn đất, khiến mày bẩn thỉu, khiến mày hèn hạ, khiến mày cảm thấy ngay cả hận cũng là xa xỉ! Nhưng giờ phút này, trước mặt anh ta, mày lại như một con chó vẫy đuôi mừng chủ! Còn đê tiện tới mức mở miệng hỏi anh ta: Anh này, tôi đã tắm rửa sạch sẽ rồi, xin hỏi anh có hứng thú làm tôi lúc này không?
Buồn nôn! Buồn nôn! Buồn nôn!
Giản Đường, mày đê tiện tới mức người ta phải thấy buồn nôn!
Cô gái ở trên giường, nắm chặt lấy chăn, nhìn về phía người đàn ông trên ghế sofa, cố gắng ép mình phải cười, ép mình cười nịnh nọt với người đàn ông đang ngồi lười biếng trên ghế sofa kia, khuôn mặt tươi cười dưới mái tóc ướt nhẹp của cô trắng bệch như quỷ!
Người đàn ông trên ghế sofa rời mắt khỏi quyển sách, đầu tiên, ánh mắt của anh rơi vào trên mặt cô, sau đó tới ngón tay đang nắm chặt lấy tấm chăn trước ngực cô. Con người đen nháy của anh xẹt qua ngón tay nắm chặt tới mức gân xanh nổi lên mu bàn tay rồi lại dừng lại trên khuôn mặt trắng bệch như quỷ của cô.
Anh nheo đôi mắt đen lại, không biết có phải ảo giác hay không, Giản Đường cảm thấy nhiệt độ xung quanh như giảm xuống vài độ, cô run lên theo bản năng, tay nắm chặt lấy chăn, đầu ngón tay cũng trắng bệch, căng thẳng tới mức không dám nhảy mắt, nhìn chằm chằm vào người đàn ông như trở nên nguy hiểm hơn dưới ánh đèn kia: “Tổng, tổng giám đốc Thẩm…” Đúng vậy, chính là nguy hiểm!
Giây phút này, khắp cơ thể của người đàn ông đó tản ra hơi thở nguy hiểm. Cô không biết mình đã nói sai câu nào khiến anh phải nổi giận, cô tự nhủ: Giản Đường, chịu đựng một chút, một chút thôi là được rồi, nhắm mắt là được rồi.
“Tổng giám đốc Thẩm, tôi, tôi tắm xong rồi.” Cô nói lại lần thứ hai rất nhanh: “Anh yên tâm, tôi sẽ không vay không anh một ngàn bốn trăm tỷ. Nếu đã cam kết với anh, tôi sẽ… cam tâm tình nguyện!”
Bốn chữ cuối cùng gần như được cô nói ra từ kẽ răng!
“Cam tâm tình nguyện?” Dưới anh đèn, dường như giọng nói của người đàn ông mang theo một chút tức giận, anh cười khẽ: “Cô nói là cam tâm tình nguyện?”
“… Đúng vậy!”
Thẩm Tư Cương nhìn sâu vào cô gái trên giường. Lúc mà cái miệng nhỏ nhắn kia thốt ra mấy chữ này, một sợi dây trong đầu hắn suýt thì đứt đôi, cơn giận khó mà hình dung nổi như thể muốn nuốt chửng hết mọi lí trí!
“Cam tâm tình nguyện? Cam tâm tình nguyện cái gì? Cam tâm tình nguyện…” Để tôi làm?
Giọng nói phẫn nộ ấy đột nhiên ngưng bặt lại! Chỉ suýt chút nữa thôi là lí trí của anh bị sụp đổ hoàn toàn, nhưng đến giây phút cuối cùng thì quay trở lại.
Bàn tay đang cầm quyển sách của anh bỗng gập mạnh lại. Chỉ là gập một quyển sách mà lại tạo thành một âm thanh “rầm” to lớn. Anh không nói gì, đôi mắt anh nhìn thâm trầm vào khuôn mặt của người con gái đang ngồi trên giường.
Ngón tay anh đè mạnh trên bìa sách, tạo thành một dấu tay in trên đó.
Đôi mắt của anh trở nên càng thâm thúy, càng phức tạp, càng khiến… cô không hiểu!
Anh cứ thế mà nhìn cô, nhưng không biết vì sao, lúc này Giản Đường thấy kinh hoảng, sợ hãi hơn cả lần đầu tiên nhìn thấy anh sau khi ra tù.
Cô kéo chăn lên trên theo bản năng.
Bỗng nhiễn, người đàn ông đang ngồi trên sofa đứng lên.
Giản Đường co rụt lại: “Tổng, tổng giám đốc Thẩm.” Cô ngẩng đầu lên, ngay cả khuôn mặt cũng đang run run, gắng gượng nở một nụ cười với anh: “Tổng… tổng giám đốc Thẩm, tôi, tôi chuẩn bị xong rồi.”
Người đàn ông cất bước tới gần mép giường, đôi chân dài đập vào mắt cô. Anh bỗng vẫy tay với cô, nhẹ giọng ra lệnh: “Ngồi lại đây.”
Giản Đường không hiểu ra sao, nhưng dưới đôi mắt thâm thúy đó, cô nhắm mắt, nhích lại gần anh. Anh lấy một chiếc khăn lông trên giá bên cạnh lại lau đầu cho cô.
Rồi lại cầm lấy máy sấy.
Sau khi tóc đã khô: “Sau nay đừng để tóc ướt đi ngủ nữa.” Giọng nói của anh tuy không dịu dàng, nhưng lại có vẻ thản nhiên.