Từ sau đêm hôm đó, mới chớp mắt đã qua một tuần.
Trong tập đoàn Thẩm thị, đến giờ tan tầm, có một người đàn ông nhanh chóng lấy chìa khóa xe trên bàn, chạy xuống tầng hầm, vô cùng vội vã.
Vừa khởi động xe, lái ra khỏi tầng hầm, chiếc xe đã nhanh chóng chạy với vận tốc nhanh nhất, trái tim của anh đang muốn nhanh chóng bay về nhà.
Chiều mùa đông ở trang viên nhà họ Thẩm, bao phủ bởi tiết trời nhá nhem, trời rất nhanh tối, chỉ có hai hàng đèn đường chiếu sáng, cánh cổng đẹp đẽ màu đen, so với mùa hè lại càng trở nên nặng nề, nhưng bên trong màu đen ấy, cả một trang viên đều tỏ ra không hề có sức sống, vô cùng ngột ngạt.
Chiếc xe Bentley màu đen mở đèn, đi về phía cổng lớn đang mở ra, những nơi mà chiếc xe đi qua, trên mặt đất của trang viên vẫn còn những chiếc lá khô chưa được quét dọn, bị bay tung tóe khi xe đi qua, rồi sau khi xe rời đi lại rơi xuống.
Mở cửa đi xuống, bàn chân vững vàng, cơ thể cường tráng, là loại người khi cởi áo ra sẽ lộ rõ cơ bắp, ông trời đã quá thiên vị người đàn ông này, ban cho anh nét đẹp đến cả mái tóc.
“Cậu chủ, cậu về rồi!” Lão quản gia đã có thói quen lặng lẽ đứng ở cửa, giơ tay nhận lấy cặp sách trên tay người đàn ông và cả chiếc khăn quàng bằng lụa, sau đó ngón tay thon dài của anh nhận lấy chiếc khăn ướt còn đang bốc hơi nóng nghi ngút, vội vàng lau mặt, rồi đưa cho lão quản gia và hỏi: “Cô ấy đâu?”
“…” Lão quản gia nghe được câu hỏi ngắn gọn trầm lắng này thì đột nhiên khựng lại, nhưng ông che giấu rất tốt, một giây sau đã trở lại là một quản gia vô cùng mẫu mực: “Cô Giản đang ở trên phòng ngủ.”
“Cả ngày không xuống đây sao?”
“Đúng vậy.”
Người đàn ông nhíu mày lại: “Cơm trưa cũng không ăn sao?”
Lão quản gia cúi đầu, rũ mắt nói: “Cô Giản không chịu ra khỏi phòng ngủ, tôi đành phải mang cơm đặt ở cửa phòng ngủ.”
Người đàn ông gật đầu, gương mặt tuấn tú đầy căng thẳng: “Mười phút nữa, mang cơm lên cửa phòng ngủ.”
Lạnh nhạt dặn dò một câu, anh lại cất bước lên lầu, bước chân thể hiện sự vội vã.
Bước tới cửa phòng ngủ, cuối đầu nhìn xuống khay thức ăn ở cạnh cửa phòng ngủ… Anh khẽ cau mày… lại không ăn sao?
Giơ tay gõ cửa, cửa phòng cũng không có một chút tiếng động nào, anh không hề cảm thấy ngạc nhiên, cả tuần lễ nay, vẫn luôn như vậy mà!
Giơ tay vặn tay nắm cửa, anh ấn xuống rồi đẩy ra.
Khi mở cửa, lọt vào tầm mắt anh, trái tim anh một lần nữa như sắp nổ tung ra.
Sắc mặt anh thay đổi: “Giản Đường! Xuống ngay!”
Anh quát!
Trên bệ cửa sổ, người con gái ngồi ngồi trên đó, đôi chân lơ lửng bên ngoài cửa sổ, lắc la lắc lư.
Nghe giọng nói của anh ở sau lưng, cô khẽ giật mình quay đầu lại, nhìn về phía sau lưng.
“Tiểu Đường, ngoan… Xuống đây nào!”Giờ phút này trên gương mặt tuấn tú của Thẩm Tư Cương hiện rõ sự lo lắng.
Người con gái nhìn về phía sau, chỉ liếc nhìn thôi lại vô cảm quay đầu đi, hướng lưng về phía anh.
Đôi chân ấy vẫn ở ngoài cửa sổ, lắc la lắc lư, bỏ ngoài tai lời nói của anh.
Anh bước tới một cách nhẽ nhàng và thận trọng.
Người con gái ngồi trên cửa sổ cũng không hề có biểu hiện bất thường nào, lúc này Thẩm Tư Cương mới yên tâm, người con gái này không có ý định muốn chết.
Hai tay ôm chặt lấy eo cô, ôm cô xuống, vứt lên giường: “Em có biết em làm như vậy là vô cùng nguy hiểm hay không!”
Giản Đường lạnh lùng ngẩng đầu, khóe môi mấp máy, chỉ nói hai từ: “Thú vị.”
“Thú vị?” Thẩm Tư Cương sắp tức giận đến nổ tung!
“Em nói là vui sao? Rốt cuộc em có biết vừa nãy nguy hiểm như thế nào không? Không cẩn thận sẽ ngã xuống!... Cô còn nói là vui sao? Những chuyện như thế sao có thể đùa được chứ? Như vậy sao có thể gọi là thú vị chứ!”
“Thú vị.” Cô vẫn nói câu nói đó.
“Em!” Người đàn ông giận điên lên, nhanh chóng bắt lấy cô, ấn cô lên đùi mình, kéo quần cô xuống, rồi đánh cho no đòn!
Bốp bốp bốp bốp bốp bốp!
Đánh cho cô mấy cái, sự lo lắng mới giảm bớt, sự căng thẳng tinh thần mới hoàn toàn thả lỏng.
Giản Đường bị ấn nằm trên đùi anh, khi mông bị lạnh cô cũng không kịp phản ứng, đến khi nghe thấy mấy tiếng đánh sắc gọn, cô mới hiểu, chuyện gì đã xảy ra!
“Dừng tay! Anh mau dừng tay!”
Nhìn thấy cô giãy giụa, còn nói thêm: “Anh dựa vào đâu mà đánh tôi.” Tâm trạng vốn đang hả giận của Thẩm Tư Cương lại một lần nữa bùng lên, chau mày lại, nhanh chóng lạnh lùng.
“Còn dám nữa không?”
Đột nhiên, Giản Đường lại có cảm giác vô cùng hoang đường kỳ lạ, cô là đứa trẻ không nghe lời nên bị đánh đòn sao?
Người lớn đánh đòn trẻ con, sau đó hỏi đứa trẻ đang khóc sướt mướt: “Còn dám nữa không?
“Tôi không phải là trẻ con! Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi!”
Cô tức giận đùng đùng, giận giữ nhìn và chất vấn anh!
“Sao nào, tôi đánh nhầm sao?” Đôi lông mày của anh chau lại, hơi nghiêng đầu, toàn thân toát ra vẻ lạnh lùng như ngọc, lại tỏ ra vô cùng lý trí.
Có thể nói bên trong sự lạnh lùng ấy còn cất giấu một trái tim đang đập rất nhanh vào lúc này… Vừa nãy, cũng xem như anh mạng lớn nên mới không bị dọa chết.
Giản Đường vẫn giận dữ như vậy mà nói: “Tôi đã làm gì sai? Tôi không còn là trẻ con!”
Đang nói, cửa phòng ngủ lại vang lên tiếng gõ cửa: “Cậu chủ, tôi có thể vào không?”
Hai người trên giường đều giật mình, tay của người đàn ông nhanh chóng nắm lấy chăn phủ lên người người con gái, rồi mới lạnh lùng nói “Ừm” và nói: “Vào đi!”
Lão quản gia đẩy xe thức ăn bước vào phòng ngủ.
Cửa phòng ngủ không đóng do Thẩm Tư Cương bước vào quá vội, vừa nãy, những gì hai người nói chuyện lão quản gia đều đã nghe thấy hết.
Lão quản gia nhìn không hề chớp mắt đẩy xe thức ăn vào trước giường: “Cậu chủ, có dặn dò gì nữa không?” Ông hỏi một cách cung kính.
Thẩm Tư Cương phẩy tay: “Chú xuống dưới nghỉ ngơi đi!”
Lão quản gia lại cung kính khom người xuống, xoay người rời đi, trong khoảnh khắc xoay người, gương mặt vô cùng nghiêm túc đến cứng nhắc của ông lại trở nên vô cùng hung dữ, siết chặt tay… Viên Miên của ông, rốt cuộc là gì đây!
Khi Viên Miên còn sống, cậu chủ chưa từng đối xử với Viên Miên như đối xử với người con gái này, từ trước đến giờ chỉ là làm theo lễ nghĩa mà thôi! Anh đã từng thân thiết đến như vậy chưa?
Viên Miên của ông… không thể nào lại không danh không phận như thế, đến cuối cùng còn ngày càng nhạt nhòa trong lòng cậu chủ, rồi không còn có tên con bé nữa!
Chỉ cần… Chỉ cần người con gái này chết đi!
Quản gia Hạ cầm điện thoại lên, lại gọi tới một số điện thoại không thường xuyên liên lạc, e rằng số điện thoại này, trừ số của Thẩm Tư Cương ra, ông là người nhớ rõ nhất.
“Tôi muốn cô ta phải chết!”
Người ở đầu dây bên kia nhận điện thoại, thoáng ngơ ngẩn trong giây lát, sau đó khẽ cười nói qua tai nghe, khẽ nói: “Dựa vào đâu mà tôi phải giúp ông?”