Giản Chương Đằng tức giận đến mức toàn thân run rẩy!
Tay chỉ Giản Đường: “Đồ hư hỏng! Đúng là đồ hư hỏng! Sao tao lại sinh ra loại hư hỏng như mày chứ!”
Giản Đường cắn chặt hàm rằng, cố kìm nén không để mình rơi nước mắt. Cô sợ nếu không cẩn thận thả lỏng hàm răng ra, cô sẽ nói ra những lời lẽ oán trách!
Cô hít sâu một hồi mới cố gắng bình tĩnh nói: “Ông Giản, bà Giản, bây giờ không còn sớm nữa, hai người nên về sớm đi.”
Hai tay cô bị nước sôi làm bỏng nên đỏ ửng, nhưng cô lại không thấy đau đớn.
Cô không ngờ rằng lần đầu tiên mình gặp lại hai người này sau khi ra tù, sẽ trong tình cảnh như thế này.
“Mày giải thích cho tao biết rõ ràng về nguồn gốc số tiền này đi!” Giản Chương Đằng vẫn không chịu buông tha cho Giản Đường, ông ta trợn mắt nhìn cô: “Hay là để tao nói giúp mày vậy? Số tiền này của mày đều không sạch sẽ đúng không?”
Một câu “không sạch sẽ” ấy lại làm cho cơ thể Giản Đường càng run lên kịch liệt hơn!
“Ra ngoài! Các người đi ra ngoài cho tôi!” Cô vẫn cúi thấp đầu nhưng ngón tay lại chỉ thẳng ra cửa: “Nếu hai người không đi ra, tôi sẽ báo cảnh sát! Ngày mai, trên trang đầu của tin tức sẽ là chủ tịch và vợ chủ tịch tập đoàn Giản Thị tự tiện xông vào nhà dân ngay giữa đêm khuya đấy!”
Hai mắt cô đỏ ửng, cô có thể không cần dịu dàng, có thể không cần tình thân, cũng chấp nhận sự thật là mình bị vứt bỏ. Nhưng đôi vợ chồng trước mặt này có tư cách gì mà đứng ở đây mắng tiền của cô không sạch sẽ chứ?
“Mày dám!”
Giản Đường không nói thêm một lời, cô rút điện thoại di động từ trong túi ra, định gọi điện thoại ngay trước mặt Giản Chương Đằng. Bà Giản lao tới nói: “Đường Đường, con đừng kích động, bố con nghe thấy tin đồn, ông ấy quan tâm con nên đêm hôm khuya khoắt vẫn chạy đến đây đó. Bố con cũng chỉ muốn tốt cho con thôi mà.”
Bà Giản cướp lấy chiếc điện thoại trong tay Giản Đường.
Giản Chương Đằng lạnh lùng hừ một tiếng: “Mấy ngày trước, giữa đêm khuya mà ông Hạ còn gọi điện thoại tới, nói Hạ Vũ nhà ông ấy nhìn thấy mày ở Đông Kinh, tao còn không tin. Khi thám tử đi nghe ngóng chuyện của mày, tao vẫn không tin. Ngày hôm nay, số tiền trên bàn kia không khác gì tát mạnh một cái vào mặt tao!
Ba năm trước đây, mày làm sai còn không biết hối cải!
Sau khi ra tù, mày không biết điều cố gắng làm người tốt, cố gắng ăn năn, lại rơi vào chốn ăn chơi xa đọa này! Mày làm cho nhà họ Giản mất hết mặt mũi rồi!
Cái mặt già của Giản Chương Đằng tao đã trở thành trò cười cho thiên hạ ở đất Thượng Hải này rồi!”
Giản Đường cắn chặt hàm răng, cả người cô cũng run rẩy!
Cô nhắm mắt... Mình thật ngốc!
Hôm nay, khi cô nhìn thấy bố mẹ, cô còn tưởng bọn họ nhớ cô, nhớ tới đứa con gái của mình nên mới tìm tới cô trong đêm khuya như vậy.
Cô còn nghĩ, hôm nay bọn họ đến tìm mình, như vậy những oán hận trong lòng cô sẽ biến mất.
Cô còn nghĩ, ngày hôm nay bọn họ có thể tới gặp mình, ít nhất bọn họ còn nhớ tới mình. Chẳng qua ba năm trước, quyền lực của người đàn ông kia quá lớn nên họ không dám đụng vào thôi.
Nhưng cuối cùng, là cô suy nghĩ viển vông rồi!
Sao cô có thể ngu ngốc như vậy chứ!
Nếu bọn họ tới gặp cô là vì nhớ cô, thì khi cô ra tù, bọn họ đã sớm tới gặp rồi.
Bây giờ cô ra tù đã được nửa năm, bất kỳ người nào của nhà họ Giản, cho dù là hai người này hay Giản Minh Bình đều không hề chủ động đến tìm cô.
Mà hôm nay, hơn nửa đêm bọn họ đến tìm cô, vừa vào cửa không phải là nhắc lại kỷ niệm xưa, mà là trách cứ cô... Thám tử sao? Hóa ra bởi vì Hạ Vũ nhìn thấy cô ở Đông Kinh, bọn họ mới tìm thám tử điều tra về cô.
“Đường Đường, con nhanh nói cho bố con biết, những chuyện kia đều không phải là sự thật, tất cả đều là hiểu nhầm, trong đó còn có nguyên nhân khác đi. Con nhanh giải thích rõ ràng với bố con, đừng làm cho bố con tức giận nữa.”
Bà Giản sốt sắng cầm cánh tay Giản Đường, không ngừng khuyên bảo.
Bàn tay Giản Đường thả xuôi xuống cạnh người, móng tay đã cắm sâu vào trong lòng bàn tay cô. Người phụ nữ dịu dàng và hiền lành bên cạnh cô là mẹ của cô! Mẹ của cô đang “nói giúp” cho cô ư?
Nhưng mỗi một câu nói của bà lại chỉ khiến trái tim Giản Đường nguội lạnh!
Giản Chương Đằng đứng bên cạnh, gương mặt lạnh lùng, chờ Giản Đường giải thích.
Hôm nay, hai người tới chờ cô giải thích sao?... Giản Đường cúi đầu xuống, bỗng nhiên cô bật cười kỳ quái, tiếng cười giống như đau đớn, giống như oán trách, lại giống như tuyệt vọng vậy.
“Đường Đường, con làm sao vậy? Con đừng dọa mẹ.” Bà Giản đứng gần Giản Đường. Tiếng cười kia kỳ quái đến mức khiến bà Giản run rẩy và khiếp sợ.
“Không có hiểu nhầm gì cả. Trong đó cũng không có nguyên nhân nào khác. Đúng là tôi đã đi làm ở Đông Kinh. Bà Giản muốn tôi giải thích gì với ông Giản?
Giải thích tôi vì tiền đã từng quỳ gối ở trước mặt khách, quỳ trên mặt đất giống như một con chó vẫy đuôi sao?
Hay là giải thích tôi vì tiền, bị nhiều người đàn ông khác nhau ôm vào trong lòng, mặc cho bọn họ hết sờ lại hôn?
Hoặc là giải thích tôi vì tiền mà nằm ở trên giường của đàn ông, dùng thân thể này của tôi để cố sức mua... vui...”
“Bốp!”
Cô còn chưa nói dứt lời, một cái tát rất mạnh giáng tới, Giản Đường ngã xuống đất. Giản Chương Đằng tức giận đến mức toàn thân run rẩy, ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn cô con gái đang nằm trên mặt đất:
“Đồ hư hỏng! Đồ hư hỏng! Sao tao lại sinh ra đứa con như mày chứ! Sau khi ra tù, mày không cố gắng sửa đổi, cố gắng làm người! Mày lại đi làm điếm!
Vì tiền mà mày chạy tới Đông Kinh để làm loại chuyện bẩn thỉu này!”
Cố gắng sửa đổi? Cố gắng làm người?
Giản Đường cười phá lên, trên gương mặt bị đánh kia in rõ năm dấu ngón tay. Cô gần như chết lặng hỏi: “Vậy theo lời ông Giản nói, tôi phải làm người tốt, phải cố gắng sửa đổi thế nào?”
“Mày nên xin làm một người phục vụ trong siêu thị, như vậy cũng tốt hơn là làm một con đĩ không có chút tự trọng nào!”
Giản Chương Đằng trợn mắt nói ra những lời này! Ánh mắt ông ta nhìn Giản Đường không khác nào nhìn kẻ thù!
Bà Giản ngồi xuống, đỡ con gái ngã trên mặt đất. Giản Đường không từ chối. Cô từ từ ngẩng đầu lên, cô cũng không còn cố ý che giấu giọng nói đã bị hỏng của mình nữa.
Vì che giấu giọng nói khàn khàn khó nghe của mình, cô đã ép cổ họng để nói, đau đến mức không muốn mở miệng nói chuyện nữa, tất cả cũng chỉ vì không muốn để bố mẹ của mình nghe được tiếng nói khó nghe này.
Nhưng, lúc này cô lại cảm thấy mình thật ngớ ngẩn. Hôm nay, bọn họ đến là để dạy dỗ mình, để trách mắng mình. Bọn họ làm gì còn tâm trí mà để ý đến giọng nói của cô. Ngay cả cô đứng sờ sờ ra đấy, bọn họ còn không quan tâm. Bọn họ còn có thể quan tâm tới một tiếng nói đã bị phá hủy sao?
“Ông Giản, ông nói dễ nghe như vậy, sao vào ngày tôi ra tù, ông không giúp tôi một tay đi? Ông nhìn bản mặt này của tôi đi. Tôi sợ ông đã quên mất rồi, nhà họ Giản không có Giản Đường. Tôi là một tội phạm đã từng ngồi tù, tôi không có quá khứ, cũng không có người thân, không có chỗ dựa nào.
Tôi chỉ có một mình như vậy, ông bảo tôi ra tù rồi, đi đâu tìm được một siêu thị bằng lòng cho tôi tới làm việc chứ?
Nếu như tôi không đi tới Đông Kinh, tôi sẽ bị đói, tôi phải ngủ ngoài đường. Khi đó, ông ở đâu?”
Bà Giản đứng gần Giản Đường nhất, khi Giản Đường ngẩng đầu lên, nỗi kinh hoàng hiện rõ trong ánh mắt bà, bà thả cánh tay Giản Đường ra rồi khiếp sợ đến mức ngã xuống mặt đất: “Con… mặt… mặt của con?”
Bà chỉ vào mặt Giản Đường, lại nhớ lại giọng nói của Giản Đường: “Giọng nói của con...”
Đây không phải Giản Đường của bà!
Đây không phải con gái bà!
Con gái của bà luôn là đóa hồng đỏ kiêu sa nhất trên đất Thượng Hải này!
“Cô… cô... cô là ai!”