Bạch Dương Hàng đã thành công trong việc chứng minh… bản thân thật sự biết ghim kim truyền nước.
“Tôi đã nói rồi, ông đây là thiên tài, chuyện đơn giản thế này làm sao tôi có thể không biết làm cho được? Thẩm Tư Cương , tôi nói cho cậu biết, tôi làm bác sĩ riêng của cậu là đang vùi dập nhân tài. Cậu cứ ở đó mà mừng thầm đi.”
Bạch Dương Hàng lập tức nhướng mày vênh mặt, vừa nãy đúng là uất ức, cái miệng của Thẩm Tư Cương độc chẳng khác gì cá nóc.
“Tôi tăng lương cho cậu.”
Bạch Dương Hàng còn đang vênh mặt định chỉ trích Thẩm Tư Cương một trận, kết quả anh lại thả cho một câu “Tôi tăng lương cho cậu” nhẹ tênh.
Bạch Dương Hàng đâu có thiếu tiền, nếu như anh ta thiếu tiền đã sớm quay về làm cậu ấm của nhà họ Bạch, làm Tổng giám đốc giúp đỡ bố anh ta rồi, còn kiếm được nhiều tiền hơn.
“Thẩm Tư Cương, cậu cố ý đúng không, ông đây chữa bệnh cho cô bạn gái nhỏ của cậu, cậu còn cố ý giễu cợt tôi hả?”
Bạch Dương Hàng bực bội, cứ thế mà buột miệng nói ra không thèm suy nghĩ.
Giờ thì hay rồi!
Ngay lập tức, bầu không khí trở nên căng thẳng đông cứng.
“Cô bạn gái nhỏ? Cậu bảo ai?” chỉ trong chốc lát, giọng nói lạnh tanh của Thẩm Tư Cương vang lên.
Bạch Dương Hàng nói xong cũng tự sỉ vả cái miệng của mình, nhưng nhìn dáng vẻ lạnh lùng của Thẩm Tư Cương, rồi lại thầm liếc sang Giản Đường đang ngủ say trên ghế sô pha, trong lòng anh ta không khỏi bực tức, thế là dứt khoát nói thẳng.
“Còn ai vào đây? Chẳng phải là Giản Đường sao?”
Bạch Dương Hàng cười lạnh: “Thẩm Tư Cương, cậu đừng có nói cô ấy không phải, nếu như cô ấy không phải bạn gái của cậu thì sao cậu phải quan tâm đến cô ấy sống hay chết, cô ấy sốt thì liên quan gì đến cậu? Cậu đừng có bảo là cậu đang cảm thấy đáng thương cho cô ấy. Thẩm Tư Cương, cậu là cái thể loại gì vậy, ngay đến chính bản thân mình còn không biết, tôi thật không biết từ bao giờ mà tổng giám đốc Thẩm của chúng ta lại giàu lòng yêu thương đến thế. Hơn nữa không phải bạn gái của cậu thì sao nửa đêm nửa hôm cậu đích thân lái xe đưa cô ấy đến bệnh viện? Dẹp mịa đi!”
Tô Mịch cảm thấy, dường như sự có mặt của cô ở đây vào lúc này có chút không thích hợp.
“Khụ khụ… tổng giám đốc Thẩm, nếu không có chuyện gì thì tôi …” đi ra ngoài trước
“Tôi để Giản Đường ở chỗ cô, cô coi chừng cô ấy cẩn thận cho tôi, khi nào tỉnh thì nói là do ngất đi nên mới gọi người quen đến truyền nước.”
Thẩm Tư Cương nhanh chóng hạ lệnh, đưa tay túm lấy cánh tay của Bạch Dương Hàng lôi xềnh xệch về phía thang máy.
“Cậu bỏ tôi ra! Thẩm Tư Cương, tôi cảnh cáo cậu, cậu mà túm nữa là ông đây đập chết cậu đấy.”
Bạch Dương Hàng bị Thẩm Tư Cương túm lấy lôi vào trong thang máy, Bạch Dương Hàng gào thét ầm ĩ trong thang máy, Thẩm Tư Cương liền đẩy anh ta ra đằng trước: “Cậu muốn đánh tôi hả? Được, đánh thử xem.”
Thấy có vẻ như Thẩm Tư Cương muốn đánh nhau thật, Bạch Dương Hàng chỉ hận không chửi mình một trận, mẹ, ai muốn đánh nhau với cậu ta thật chứ!
“Này, có gì thì nói chuyện tử tế, anh em mình có gì mà không nói được chứ.”
Gương mặt điển trai của Thẩm Tư Cương lại càng lạnh lùng, “Bạch Dương Hàng, chuyện giữa tôi và cô ấy, cậu là người hiểu rõ nhất.”
Bạch Dương Hàng biết Thẩm Tư Cương đang nhắc nhở mình đừng nói đến chuyện của Thẩm Tư Cương và Giản Đường nữa.
“… Vậy thì tại sao cậu lại quan tâm đến cô ấy làm gì?” Liên quan gì đến cậu đâu?
Ánh mắt nhỏ dài của Thẩm Tư Cương đầy lạnh lẽo, đôi môi mỏng nhếch lên, “Cho dù có là thứ tôi không cần nữa, trước khi tôi gật đầu đồng ý thì quyền sống hay chết đều nằm trong tay tôi.” Sự lạnh lùng trong đôi mắt của Thẩm Tư Cương khiến Bạch Dương Hàng rùng mình.
“Dương Hàng, nói như vậy cậu đã hiểu chưa?”
Bạch Dương Hàng im lặng nhìn Thẩm Tư Cương một lúc lâu rồi mới ngẩng lên lần nữa, “A Tu, cậu thực sự hận cô ấy đến thế ư?”
“Cô ấy đã hại chết Hạ Viên Miên.”
Câu này khiến cho Bạch Dương Hàng không thể phản bác được.
“Mỗi người đều phải chuộc tội cho những việc mình đã làm.” Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói với Bạch Dương Hàng, sau đó quay người ra khỏi thang máy.
…
Dưới tòa nhà Đông Kinh, một chiếc Bentley đang đỗ ở đó, Thẩm Tư Cương ngồi trong xe, anh đạp chân ga lái chiếc xe đi.
Anh đeo tai nghe bluetooth lên gọi điện, “Thẩm Đệ Nhất, bây giờ tôi sẽ đến chỗ cậu.”
Một câu đơn giản, đúng là cậu chủ nhà họ Thẩm tiếc chữ như vàng.
Không biết cái tên Bạch Dương Hàng hôm nay uống nhầm thuốc gì mà nói lung tung.
Giản Đường là bạn gái anh?
Ha ha ~
Người đàn ông ngồi trên ghế lái nhếch môi cười đầy châm chọc coi thường… anh quan tâm đến cô ta? Đứa con gái đó sao? Giản Đường?
Vậy thì tại sao nửa đêm rồi anh còn chở cô ta đến bệnh viện.
Trong đầu Thẩm Tư Cương lúc này xuất hiện một sự nghi ngờ.
Tuy rằng đang lái xe nhưng đầu anh vẫn có thể làm hai việc cùng một lúc, não anh không ngừng suy nghĩ và phân tích đáp án của câu hỏi này.
Câu trả lời duy nhất đó là, anh không thể bỏ qua cho cô ta dễ dàng như vậy được.
“Một cái mạng, ba năm mà thôi. Quá hời cho cô ta.” Lúc đã đến nơi, vào khoảnh khắc đạp chân phanh, trong đầu anh bỗng nhiên hiện lên câu đó.
“Sếp, ngài đến rồi.” Thẩm Đệ Nhất đã đứng chờ ở cửa.
Đây là một căn nhà kho.
“Cô ta đâu?” anh xuống xe, đôi chân dài nhanh chóng sải bước, vừa đi vừa hỏi Thẩm Đệ Nhất ở bên cạnh.
“Ở trong ạ, để tôi dẫn đường.” Thẩm Đệ Nhất không nhiều lời dẫn Thẩm Tư Cương đi sâu vào bên trong nhà kho.
Bên trong còn một gian phòng nhỏ, Thẩm Đệ Nhất đẩy cửa ra nói: “Sếp, cô ta không nghe lời, liên tục làm ầm ĩ, chúng tôi không còn cách nào khác nên đành bịt miệng, trói cô ta lại.”
Thẩm Tư Cương đi vào trong căn phòng nhỏ, bên trong có một cô gái dáng vẻ nhếch nhác. Vừa nhìn thấy Thẩm Tư Cương đi vào, đôi mắt trong suốt liền hiện lên vẻ khần cầu giả vờ đáng thương.
Dáng vẻ đó của cô ta cũng khiến người ta cảm thấy động lòng, nếu như đổi thành người đàn ông khác đúng là có khả năng khơi lên lòng trắc ẩn.
Nhưng trên gương mặt điển trai của Thẩm Tư Cương chẳng có chút dao động nào, thậm chí anh còn không ngồi xuống, ngón tay khẽ động đậy.
Thẩm Đệ Nhất hiểu ý ngay lập tức đi lên phía trước giật cái khăn bịt miệng của cô ta ra.
“Khụ khụ khụ…”
Trong lúc cô ta ho, ở một bên khác, Thẩm Đệ Nhất theo thói quen đưa cho Thẩm Tư Cương một đôi găng tay da màu đen. Thẩm Tư Cương thong thả đeo găng vào, rõ ràng chỉ là một hành động đeo găng tay đơn giản nhưng dáng vẻ của anh lại vô cùng tao nhã… và đầy nguy hiểm.
Miếng vải bịt miệng đã bị giật ra, Tần Mạn Mạn ngay lập tức thả lỏng, nhưng sau một khoảng thời gian bị bịt miệng khá lâu, cô ta vẫn không kìm được mà ho sù sụ đến mức gương mặt đỏ bừng lên.
Một đôi chân đàn ông xuất hiện trong tầm mắt của cô ta, Tần Mạn Mạn giật mình, đột nhiên cằm cô ta bị ai đó túm chặt, ép phải ngẩng lên, cô ta nhìn thấy một đôi mắt vô cùng nguy hiểm.
“Bây giờ tâm trạng của tôi vô cùng tệ hại, không có kiên nhẫn, cho nên tiếp sau đây tốt nhất là cô nên trả lời trực tiếp những câu hỏi của tôi.”
Tim Tần Mạn Mạn run bắn, bàn tay đang bóp cằm cô ta thực sự chẳng có chút thương hoa tiếc ngọc nào, bóp cô ta đau đến mức phát khóc.
“Tại sao phải nhằm vào Giản Đường?”