Giản Đường rõ ràng cũng nhận thấy mọi người đều chú ý sang bên này.
“Tôi đi toilet.” Cô nhấc chân, vội vã đi ra ngoài.
Sao Kane có thể dễ dàng buông tha cho cô như vậy?
Thấy Giản Đường phải đi, khuôn mặt đẹp hơn cả phụ nữ kia liền thay đổi, ba chân bốn cẳng đuổi theo, nhưng trước mặt anh có một Thẩm Tư Cương đứng sừng sững như núi không thể xê dịch.
“Vướng víu!” Anh ta giơ tay ra muốn đẩy Thẩm Tư Cương.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương ở đằng sau lạnh lùng: “Vẫn chưa có ai dám gây sự ở đây đâu đâu. Anh có muốn thử xem hậu quả thế nào không?”Giọng nói trầm lạnh vang lên.
Giản Đường nhanh chân bước đi, đôi giày cao gót thật sự như đang kéo chân cô lại.
“Đợi một chút, Giản Đường! Hãy trả lời tôi một câu!”
Kane sốt ruột, làm sao có thể bỏ qua cơ hội này.
Nếu hôm nay không gặp người con gái này, chắc anh ta cũng để chuyện này trôi đi.
Giản Đường dừng bước.
Quay lưng về phía Kane, gần như khoảng nửa phút sau mới chậm rãi nói: “Được.” Giọng nói trầm thấp, không chút cảm xúc.
“Cô... ngoài tiền của tôi, cô... đã bao giờ thật lòng với tôi một chút nào chưa?”
Khi Kane hỏi câu này, sắc mặt mấy người đều thay đổi.
Đôi mắt đen nhánh của Thẩm Tư Cương trở nên sắc bén, nhìn về phía Giản Đường.
Bạch Dương Hàng và Hi Thần đồng thời ngây ra... Chuyện này... Người đàn ông nước ngoài đẹp như yêu tinh này, không phải, không phải đã có tình cảm với Giản Đường chứ?
Rốt cục cũng là anh em bạn bè thân thiết, hai người dường như đồng thời liên tưởng đến điều này, lại kinh ngạc đồng thời nhìn về đối phương, cả hai đều nhìn thấy sự ngạc nhiên sự nghi hoặc trong mắt của nhau.
Mà Giản Đường, khi Kane hỏi câu này, trong lòng cô hơi hồi hộp, cứ như là mình đã nghe nhầm rồi, khuôn mặt tràn đầy sự ngạc nhiên.
Mà bản thân Kane, khi hỏi câu đó thì lại là người đầu tiên ngây ra... Đôi mắt màu nâu cà phê thoáng qua sự ngạc nhiên, sao anh ta lại hỏi vấn đề này?
Nhưng trong giây phút đó, anh ta buột miệng nói ra chính là vấn đề này, cho dù anh ta không muốn thừa nhận, nhưng sự thật đó cũng không thể không thừa nhận!
Có một số thứ, trong lòng không hề muốn thừa nhận, nhưng cơ thể và trái tim người ta lại thành thật nhất, buột miệng nói ra không chút nghĩ ngợi, hoặc là sớm đã tự lừa dối lòng mình vô số lần, hoặc là thành thật nhất.
Không còn nghi ngờ gì nữa... anh ta thuộc về trường hợp thứ hai.
Kane là người thông minh, chỉ trong chốc lát, dường như anh ta chấp nhận tất cả.
Đứng thẳng người lên, anh ta hỏi Giản Đường một lần nữa: “Mỗi bữa ăn đêm... ngoài tiền của tôi, còn có điều gì khác không?”
Lần này, anh ta không vội vã như lần đầu tiên nữa, khuôn mặt đẹp cũng có cả sự nghiêm túc, nhìn thẳng vào Giản Đường.
Thẩm Tư Cương đã nổi cơn ghen lên rồi, anh nhìn Giản Đường giống như nhìn một người vợ đã ngoại tình.
Bạch Dương Hàng và Hi Thần lại nhìn Thẩm Tư Cương.
“Nhìn thấy rồi chứ.” Bạch Dương Hàng mở tay ra: “Tôi đã sớm nói rồi, cô ta không nên trở lại thành phố S.”
Tâm trạng Hi Thần hơi phức tạp: “Vòng đi vòng lại, cuối cùng hai người trở thành kẻ thù, Tư Cương lại có tình cảm rồi...” Hi Thần nói, trong mắt rõ ràng viết hai chữ “hoang đường” nhưng lại ánh lên một tia lo lắng: “Bọn họ...” Bọn họ có thể đến với nhau không?
“Tôi và anh đều chỉ là khán giả. Không kịp sửa chữa sai lầm, vậy thì... hãy chăm sóc tốt cho thứ tình cảm ngu ngốc đó.”
Rõ ràng, không nghi ngờ gì nữa, nói “tình cảm ngu ngốc” ở đây chính là Thẩm Tư Cương.
Hi Thần không nói gì, coi như ngầm thừa nhận.
Mà dù Thẩm Tư Cương đã rất ghen tuông rồi, nhưng lúc này anh cũng không ngăn cản Giản Đường. Trên thực tế, anh cũng rất muốn nghe câu trả lời của cô.
Do dự một lát, cuối cùng Giản Đường cũng trả lời: “Từ trước đến giờ tôi chưa từng tưởng tượng và mong mỏi việc tôi và anh Kane gặp lại nhau, gặp lại lúc nào, trong hoàn cảnh nào, sẽ có những bất ngờ gì xảy ra... Anh Kane, những điều này, tôi chưa từng nghĩ tới.”
Nếu cô từng có tình cảm với anh ta, vậy thì tình yêu thiếu nữ sẽ khiến cô luôn tưởng tượng và khao khát gặp lại hoàng tử bạch mã của mình một lần nữa, thậm chí chờ đợi. Cô không có, cho nên, là chưa từng.
Mặc dù Kane là người nước ngoài nhưng đối với văn hóa Trung Quốc cũng không hề nông cạn.
Nghe thấy vậy, đột nhiên khuôn mặt tuấn mỹ của anh ta nở nụ cười nhẹ nhàng, lại khiến cho lòng người ta cảm thấy trầm xuống.
Đôi mắt Kane khẽ động đậy, liếc nhìn trần nhà trên cao, lại nhìn xuống Giản Đường ở đối diện, cười một tiếng: “Câu trả lời của cô thật khéo léo... nhưng lại rất tàn nhẫn.”
“Tôi thừa nhận, lúc đó ngầm đồng ý cho anh Kane xuất hiện ở phòng ký túc của tôi vào buổi tối.” Giản Đường nói, đôi mắt ảm đạm của Kane lại sáng lên, nhưng ngay giây tiếp theo lại loại bỏ hoàn toàn sự mong chờ của anh ta: “Tôi ngầm đồng ý cho anh Kane ăn đêm ở phòng ký túc của tôi chỉ vì tôi một lòng một dạ mong chờ khoản tiền thưởng lớn của anh Kane.”
“Cô... thật độc ác.” Kane nói một câu rồi quay người rời khỏi phòng tiệc.
Có một ánh mặt rơi xuống người cô, Giản Đường hơi nghiêng sang bên, nhìn qua đám người, đột nhiên thấy Lục Sinh đứng ở trong đó, có hơi nổi bật, Lục Sinh nhìn thoáng qua Giản Đường một cái thật sâu, gật đầu chào rồi quay người đi ra ngoài đuổi theo Kane.
Giản Đường nhìn về phía Thẩm Tư Cương: “Tôi muốn đi toilet.” Quay người rời đi, nhắm mắt lại... Ánh mắt đó của Lục Sinh, cô hiểu, giống như việc Lục Sinh gật đầu chào cô, đó là Lục Sinh hiểu cô.
Ở cửa toilet, cô chỉ đang rửa mặt hết lần này đến lần khác ở bồn rửa mặt, để mặc lớp trang điểm trôi đi.
“Đi theo anh.” Cánh tay đột nhiên bị người ta túm chặt, Giản Đường quay đầu, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức kéo tay của anh ta xuống, lùi lại hai bước, kéo xa khoảng cách giữa hai người: “Cậu chủ Tiêu, lâu rồi không gặp.”
“Giản Đường, đi theo anh!” Tiêu Hoành vội vàng muốn đưa tay nắm lấy tay cô.
Trong lòng Giản Đường cảm thấy hoang đường... Hôm nay là ngày gì vậy? Bữa tiệc chết chóc sao?
Tội phạm giết người Giản Đường lại xông vào bữa tiệc đó và chém giết lung tung à?
Từng người từng người một... Nhất định là chưa xem ngày hoàng đạo trước khi ra ngoài.
“Cậu chủ Tiêu rảnh rỗi quá, bên ngoài có rất nhiều cô gái trẻ. Tôi già rồi, không có sức để chơi nữa. Xin cậu chủ Tiêu giơ cao đánh khẽ, tha cho tôi đi. Cuộc chơi của cậu chủ Tiêu, người già như tôi chơi không nổi.”
Đã có sự việc của Kane, bây giờ lại đến Tiêu Hoành quấy nhiễu... Giản Đường chỉ cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
“Giản Đường, đi theo anh! Anh sẽ đối xử tốt với em!” Tiêu Hoành không quan tâm liền kéo Giản Đường đi.
“Buông tay ra! Cậu chủ Tiêu! Buông tay ra!”
“Giản Đường, Giản Đường, đừng cử động, em đừng cử động. Anh biết trước đây anh rất khốn nạn... Anh mặc kệ em có phải là tội phạm giết người hay không, có phải loại người như miệng lưỡi của bọn họ nói hay không. Giản Đường, anh, anh...”
“Câm miệng!” Giản Đường đột nhiên quát lên cắt ngang lời của Tiêu Hoành. Cho dù Tiêu Hoành muốn nói gì, cô cũng không muốn nghe!
“Được, anh im miệng, em đi theo anh. Hai chúng ta tìm một thị trấn nhỏ, yên ổn sống một cuộc sống bình thường. Giản Đường, anh nói thật lòng đấy.”
Mắt Tiêu Hoành đỏ lên.
Giản Đường liếc qua, không muốn nhìn, cô nhắm mắt lại, một lần nữa mở mắt ra, đôi mắt ánh lên sự kiên quyết: “Cậu chủ Tiêu, anh hãy nghe cho kỹ đây, muốn tôi đi theo anh sao? A, trước mặt Thẩm Tư Cương, anh là cái thá gì? Chẳng lẽ tôi lại bỏ qua một trong những viên kim cương tốt nhất thế giới để đi theo viên kim cương một carat như anh sao? Cho dù đầu óc tôi bị hỏng cũng biết nên lựa chọn thế nào.”
Đôi môi đỏ mọng của cô mấp máy.
Dưới chân Tiêu Hoành hơi run, cúi đầu nhìn đôi môi đỏ mọng của người con gái trước mắt đang nói ra những lời không chút lưu tình: “Em...”