Tiêu Hoành khẽ cười một cái: “Đồ của cậu? Tổng giám đốc Thẩm là chỉ?”
“Lòng hiểu rõ, hà tất phải nói ra?”
“Nếu như tổng giám đốc Thẩm chỉ Tiểu Đường...” Ý cười nơi khóe môi của Tiêu Hoành khẽ biến mất: “Tổng giám đốc Thẩm, Tiểu Đường cô ấy là một người sống sờ sờ, không phải vật sở hữu của ai.”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Tư Cương, không hề có cảm xúc, mắt nhìn sâu vào đối phương:
“Tôi đã cảnh cáo cậu, đồ của tôi, dù tôi không cần nữa, cũng không tới phiên người khác tới nhặt đi.”
Mặt Tiêu Hoành cũng trở lên gay gắt: “Giản Đường cô ấy là một người sống sờ sờ ra đấy, cô ấy có ý nghĩ của chính mình, cô ấy cũng có quyền lựa chọn bạn đời. Thẩm Tư Cương, cậu quản nhiều thứ quá rồi đấy.”
“Đúng là, có lẽ tổng giám đốc Thẩm anh và Tiểu Đường có một quá khứ không muốn người biết. Nhưng quá khứ chỉ là quá khứ. Thẩm Tư Cương, nếu tự mình cậu cũng đã nói, cậu không cần cô ấy nữa, vậy sao không buông tay?”
Nghe vậy, trong tròng mắt sâu thẳm của Thẩm Tư Cương có vẻ rét lạnh lóe lên rồi biến mất... Cô ấy đã nói với Tiêu Hoành điều gì?
“Cho dù trước đây hai người đã từng có gì, vậy cũng tuyệt đối không phải là chuyện gì vui vẻ. Thẩm Tư Cương, nếu cậu không phải người mù thì có thể nhìn thấy, tôi có thể làm cho cô ấy xuất hiện nụ cười trên mặt.” Tiêu Hoành không chịu nhượng bộ: “Thẩm Tư Cương, cậu có thể sao?”
Tô Mịch rõ ràng cảm nhận được, Boss lớn bên cạnh cứng người, mặc dù không quá rõ ràng, nhưng cô ở gần, thấy rất rõ ràng.
Đột nhiên! Thẩm Tư Cương nheo mắt lại: “Cậu hiểu được cô ấy sao?”
“Chẳng phải đang tìm hiểu sao?” Tiêu Hoành hừ hừ.
“Vậy cậu hiểu được quá khứ của cô ấy, cô ấy là ai sao?”
“Cô ấy là ai, đều không quan trọng, quan trọng là Giản Đường cô ấy là một cô gái tốt.”
Tiêu Hoành đột nhiên nhướng mày: “Tổng giám đốc Thẩm không phải là cũng yêu Tiểu Đường chứ? Không thì hà tất giờ lại chặn tôi trên đường? Tổng giám đốc Thẩm, nếu như cậu yêu Giản Đường, chúng ta cạnh tranh công bằng.”
Thẩm Tư Cương nghe vậy, thẹn quá thành giận: “Tôi yêu cô ấy?” Anh cười nhạt: “Thẩm Tư Cương tôi có yêu ai, cũng sẽ không yêu cô ấy.” Người phụ nữ lẳng lơ đó, hết A Lục, giờ lại dính vào Tiêu Hoành - tên cậu ấm đẹp trai nhiều tiền này.
Thẩm Tư Cương kiêu ngạo lạnh lùng, sao lại yêu một người phụ nữ lẳng lơ coi trọng đồng tiền được chứ?
Thẩm Tư Cương thẹn quá thành giận, anh không nghĩ lại xem, đằng sau tất cả những tâm trạng khác thường này của anh, có giống như chính anh nói, tuyệt đối không yêu Giản Đường sao?
Anh quá kiêu ngạo rồi, kiêu ngạo thanh cao đến mức không thể tự mình đối mặt với sự thật rằng mình yêu Giản Đường. Kiêu ngạo thanh cao khiến anh năm lần bảy lượt phủ nhận lòng mình!
Đối với hành động thể hiện tâm trạng dao động của Thẩm Tư Cương, trên trán Tiêu Hoành hiện lên vẻ ngạc nhiên... Thẩm Tư Cương lúc này và Thẩm Tư Cương mà anh ta biết, luôn luôn lý trí luôn luôn lạnh lùng, luôn luôn lạnh nhạt, như một người máy không có tình cảm kia, thực sự là cùng một người sao?
Tiêu Hoành nhìn Thẩm Tư Cương đang dao động ở đối diện, phải đến ba mươi giây, dần dần, trong mắt anh ta mới bớt đi vẻ ngạc nhiên, vẻ mặt hiểu rõ lóe lên rồi biến mất.
Khóe miệng khẽ cong lên... Nếu họ Thẩm kia nói anh đời này sẽ không yêu Giản Đường, vậy cứ theo ý anh thôi. Mà mình không có nghĩa vụ đi nhắc nhở tình địch, đúng không?
Ngay cả Tô Mịch và Thẩm Đệ Nhất đều không phải người ngu, đều phát giác ra sự kì lạ của Boss lớn của bọn họ.
Tiêu Hoành cười khẽ: “Vậy tôi hiểu lầm tổng giám đốc Thẩm rồi. Có điều Giản Đường rất hợp gu của tôi. Ai cũng nói Tiêu Hoành tôi, là một playboy không hơn không kém.
Tôi cũng không phủ nhận.
“Nhưng Giản Đường, tôi muốn đối xử nghiêm túc với cô ấy.”
Tiêu Hoành khẽ cười nói, lúc nhắc tới Giản Đường, trong cặp mắt đào hoa lóe lên ý cười. Bất chợt, dịu dàng và êm dịu tựa như có thể tràn ra ngoài cửa sổ, xuyên qua cửa sổ xe, lướt vào xe Bentley của Thẩm Tư Cương.
Chẳng biết tại sao, trong lòng Thẩm Tư Cương thoáng phẫn nộ, không cam lòng, thậm chí còn có cả nghẹn khuất... Nhưng cảm xúc này đối với anh mà nói có vẻ quá mức xa lạ.
Người đàn ông ngồi phía sau xe Bentley chậm rãi nở nụ cười trên cánh môi mỏng, nhưng nụ cười kia lại không tới đáy mắt, trong đôi mắt chỉ thấy tàn nhẫn:
“Nếu như cô ấy không như dáng vẻ mà cậu tưởng tượng ra thì sao?”
“Tiêu Hoành tôi cũng đã xác định là cô ấy.”
Trên khuôn mặt đẹp trai của Thẩm Tư Cương dần dần hiện ra vẻ châm chọc, mím môi: “Cậu chủ Tiêu nặng tình đang muốn nói cho họ Thẩm tôi biết, tình cảm của cậu và cô gái kia còn bền vững hơn vàng sao? Dù đã từng trải chuyện gì, cậu cũng sẽ không buông bỏ cô gái kia, vẫn bên nhau không rời sao?”
Tiếng nói lạnh như băng cất lên: “Vậy được, họ Thẩm tôi không dám làm chuyện phá hoại uyên ương, để tôi xem thử, cậu chủ Tiêu cậu có bao nhiêu năng lực.”
Tiêu Hoành trả lời: “Sẽ có ngày gặp lại, chúng ta mỏi mắt mong chờ.”
“Thẩm Đệ Nhất, lái xe.” Thẩm Tư Cương lạnh nhạt ra lệnh, cửa sổ ở ghế sau xe Bentley chậm rãi kéo lên. Xe Bentley đen vòng một cua trước mặt Tiêu Hoành, vẽ ra một độ cong xinh đẹp, quay đầu lại rời đi.
Trong xe Bentley, Tô Mịch không dám thở mạnh, chỉ sợ làm Boss lớn bên cạnh tức giận.
Cơ thể thon dài của Thẩm Tư Cương ngồi tựa trên ghế, đáy mắt lạnh lùng buốt giá, cúi nhìn tay đặt trên đùi, siết chặt, lại thêm siết chặt.
Giỏi lắm, Giản Đường!
Cô đúng là giỏi lắm!
Trước có Lục Sinh, luôn mồm “A Lục A Lục”, hiện tại thì thế nào, lại ve vãn Tiêu Hoành?
Tiêu Hoành nói anh yêu cô?
Làm sao có thể?
Anh làm sao có thể đi yêu một người phụ nữ lẳng lơ, phóng đãng coi trọng đồng tiền như vậy chứ?
Cho tới giờ phút này, Thẩm Tư Cương một lần nữa cảm nhận rõ ràng, Giản Đường đã không phải là Giản Đường trước đây nữa rồi.
Giản Đường năm đó chẳng thèm lấy lòng bất cứ người nào, đương nhiên cũng bao gồm cả đàn ông. Mà Giản Đường hôm nay ve vãn không biết bao nhiêu người đàn ông.
Gương mặt điển trai của Thẩm Tư Cương lúc này tái nhợt hết cả. Tô Mịch cách anh rất xa, cố gắng không phát ra chút âm thanh nào có thể dẫn tới sự chú ý của người đàn ông sắp bùng nổ này.
“Thẩm Đệ Nhất, mảnh đất ở đảo Tần Hoàng kia, tôi nhớ là ngày mai sẽ đấu giá hả?”
Thẩm Đệ Nhất ngồi chỗ tài xế nói: “Đúng vậy, Boss. Có điều Thẩm Thị chúng ta không có dự định cạnh tranh.”
“Giờ thì có.” Người đàn ông ngồi ghế sau xe tỏa ra khí lạnh cả người: “Lấy nó đi.”
“Chuyện này... ông chủ, mặc dù là đấu giá, nhưng lần này nhà họ Tiêu có tham gia, công khai thì không ai nói, nhưng trong lòng đều hiểu, cái này, nhà họ Tiêu chắc chắn sẽ lấy, gần như là đồ trong tay nhà họ Tiêu rồi.”
Tô Mịch hận không thể liếc mắt khinh thường một cái... Thẩm Đệ Nhất, anh có thể dùng cái óc heo của anh mà nghĩ không? Không phải nhà họ Tiêu thì Boss chưa chắc đã muốn lấy nó đó.
“Cho nên mới muốn lấy.”
Thẩm Đệ Nhất chợt hiểu ra!
Lại hối hận miệng mình nhanh hơn đầu óc, Boss rõ ràng là muốn nhằm vào người nhà họ Tiêu mà!
Nhưng... vì cô gái kia?
Cẩn thận liếc mắt qua gương chiếu hậu một cái, trong gương chiếu hậu nhìn thấy mặt của Boss ở phía sau xe, tay Thẩm Đệ Nhất để trên tay lái sợ đến run một cái!
Biểu cảm của Boss... thật khủng bố!
Tô Mịch kiên trì hỏi: “Boss... nếu Giản Đường cô ấy đã không quan trọng với anh, vậy tại sao...” Còn muốn ra tay với nhà họ Tiêu?
Tô Mịch thấy, đằng sau tất cả thủ đoạn của Thẩm Tư Cương đều là bức bách Tiêu Hoành.
“Tiêu Hoành không thấy cảnh cáo của tôi, đồ của tôi, tôi có vứt bỏ, cũng không tới phiên người khác tới nhặt.” Giọng người đàn ông lạnh lẽo, chậm rãi vang lên: “Một tay ăn chơi, một con tội phạm cải tạo, trước mặt tôi, biểu diễn cái trò gì mà tình yêu là trên hết, tình yêu còn vững chắc hơn vàng? Tôi thực sự muốn xem thử, cậu ta muốn lựa chọn thế nào!”