Bả vai Giản Đường run lên…
“Trong danh sách bạn bè của tôi đều là người như thế nào, Giản Đường, cô đều biết cả.”
Trái tim cô đột nhiên co lại!
Tô Mịch kêu lên ư ư, trợn to hai mắt… Không được, không được! Giản Đường không thể uống rượu!
Tô Mịch nhìn cô gái quỳ dưới đất, từ từ giơ tay lên, Anh Cương cầm lấy chai rượu Whisky từ từ đưa lên, nghe thấy tiếng cô gái kia hét to lên, nói: “Tôi uống.”
“Ư!” Không được! Không được! Tô Mịch trợn to hai mắt, liều mạng lao về phía Giản Đường, thế nhưng kẻ bắt giữ cô quá khỏe. Hạ Võ nhìn về phía cô, cười khinh miệt:
“Tô Mịch, hôm nay xin lỗi cô nhé, có điều đây là chuyện của chúng tôi và cô ta, cô bớt xen vào việc của người khác đi.”
“Ư ư!” Không phải! Không phải như thế! Cô ấy sẽ chết! Các người muốn giết Giản Đường sao!
Di động trong túi vang lên, vẻ mặt Tô Mịch sửng sốt, giây tiếp theo đã đột biến!
Không biết sức mạnh từ đâu kéo đến, quay đầu lại đập mạnh vào hai người giữ cô, nhân dịp người kia chao đảo, Tô Mịch lao về phía điện thoại đang mở với tốc độ nhanh chưa từng có: “Ông chủ! Cứu mạng! Ở tầng sáu…”
Hất tay một phát đánh rớt di động của Tô Mịch, Hạ Võ cười lạnh: “Tô Mịch, cô giỏi lắm, cô rất giỏi! Được thôi, vừa rồi là ông chủ bí mật chó má của cô đúng không?”
Được, hôm nay mấy anh em chúng tôi sẽ chờ ở đây, tôi xem ông chủ cô có thể làm gì mấy anh em chúng tôi!”
Di động của Tô Mịch vẫn đang trong trạng thái trò chuyện, đầu bên kia điện thoại, người đàn ông tỏ vẻ thản nhiên.
Mãi đến khi…
“Anh Cương, cho cô ta uống! Chúng ta phải xem xem cô Giản từng nổi danh lừng lẫy trên Bến Nhà Rồng sẽ ngẩng đầu kiêu ngạo kiểu gì!”
Đầu bên này điện thoại, bàn tay cầm điện thoại của người đàn ông đột nhiên nắm chặt lại!
“Thẩm Đệ Nhất, dẫn người lên tầng sáu.”
Anh vội vã chạy về phía thang máy, Thẩm Đệ Nhất kinh ngạc một chút rồi vội vã điện thoại cho những người khác, vừa vội vã chạy theo chàng trai phía trước: “Boss, đã xảy ra chuyện gì?”
Trong thang máy, chàng trai nhếch đôi môi mỏng lên không nói lời nào, chỉ là ánh mắt sắc bén như chim ưng đã lộ ra cảm xúc trong lòng của chủ nhân nó.
Đinh!
Thẩm Tư Cương chạy ra khỏi thang máy, đẩy từng phòng bao dọc đường ra tìm người.
Trong lòng Thẩm Đệ Nhất giật thót… Rõ ràng là boss rất lo lắng, hơn nữa còn đang tìm người.
Trong phòng bao.
Lúc này đang rất căng thẳng, Anh Cương nghịch di động trong tay, ánh mắt nheo lại: “Uống đi, cô Giản còn chờ cái gì? Tôi chuẩn bị gửi cho bạn bè đấy.
Chắc hẳn sau khi mọi người nghe thấy tin tức cô Giản được ra tù, nhất định sẽ vô cùng nhớ mong cô.”
“Đợi một chút.” Sắc mặt Giản Đường trắng bệch, gọi Anh Cương lại, đôi mắt chằm chằm liếc nhìn Anh Cương: “Tôi uống.”
Cô biết cô không cần phải giữ mặt mũi cho nhà họ Giản, nhưng… Giản Đường biết mình vô dụng, nhà họ Giản đã từ bỏ cô từ lâu, nhưng cô vẫn không muốn vì cô mà nhà họ Giản phải xấu hổ.
“Ư ư!” Đừng! Tô Mịch hoảng sợ.
Giản Đường không thể uống rượu, uống rượu chính là cá cược mạng sống!
Người khác uống rượu thì nhiều nhất là say, nhưng Giản Đường uống rượu chính là đã đi một chuyến đến trước cổng địa ngục!
Giản Đường liếc nhìn Tô Mịch, nở nụ cười với Tô Mịch, nụ cười đó lại khiến Tô Mịch nhìn ngây người… Thì ra cô ngốc này cười lên lại xinh đẹp như vậy.
Giản Đường lại phải dùng ánh mắt này, khiến Tô Mịch nhìn mà đi vào lòng người.
“Được rồi được rồi, cũng đâu phải sinh ly tử biệt, uống rượu thôi mà, có cần thế không.” Hạ Võ nói châm chọc.
Tô Mịch trợn mắt liếc nhìn hắn.
Giản Đường nhẹ nhàng cười khinh miệt, chai rượu kề bên môi, khi cô ngửa đầu lên uống, cô nói với A Lộc: tôi không chết sẽ tiếp tục trả ơn, nếu tôi chết thì dưới suối vàng, địa ngục, xin đừng chê tôi vô dụng.
Tôi… đã cố gắng hết mình rồi.
Một ngụm rượu Whisky, tràn đầy mùi rượu… Đã bao lâu cô không uống say, ho sặc sụa mãnh liệt, hơn nửa ngụm rượu đã ho ra ngoài.
“Haiz, cô Giản, rượu này đắt lắm đấy… Đừng lãng phí…”
La ó: “Uống mau, uống mau.”
Lạnh lùng chế giễu: “Cô Giản chê rượu này không tốt sao, Anh Cương, cậu nên lấy rượu tốt cho cô Giản.”
Thế nào là tường đổ do quần chúng đẩy?
Giản Đường thật sự gây thù lớn như vậy với bọn họ sao?
Ở đây nhiều người xem cuộc vui nên chắc chắn ồn ào.
“Ầm!”
Một tiếng đạp cửa cực vang, mọi người vô thức nhìn về phía cửa phòng bao, một cơ thể vạm vỡ, lưng phát sáng đang đứng ở cửa.
Ánh mắt Thẩm Tư Cương không quan tâm đến những người trong phòng bao, đôi mắt như chim ưng xuyên qua phòng bao, trực tiếp tìm thấy mục tiêu!
Thấy rõ chai rượu trong tay cô gái kia, ánh mắt anh chợt co lại!
Trong lòng không hiểu sao hoảng loạn, không suy nghĩ gì vọt về phía đó như một cơn gió, đưa tay giật lấy chai rượu trong tay cô gái, tay ôm lấy cô vào lòng.
“Kẻ nào? Là ai?” Đột nhiên ngẩng đầu một cái, hai mắt anh đỏ lừ, uy nghiêm nhìn xẹt qua từng gương mặt trong đám người kia!
Cả Hạ Võ, cả Anh Cương, tất cả mọi người ở đây đều ngây ra… Sao lại là anh?
“Tổng giám đốc… Thẩm?”
Hạ Võ thăm dò mở miệng.
“Thẩm Đệ Nhất, để Tô Mịch nói.” Tô Mịch vẫn bị người khác khống chế, thực ra Thẩm Tư Cương ra lệnh cũng không cần Thẩm Đệ Nhất làm gì, kẻ khống chế Tô Mịch đã lập tức thả Tô Mịch ra như đụng phải khoai tây nóng.
“Cô ấy uống bao nhiêu rồi?” Giọng nói Thẩm Tư Cương lạnh lùng nhưng nghe rất cẩn thận, có thể nghe ra sự lo lắng căng thẳng trong lời nói của anh.
“Ông chủ đến kịp lúc, uống hai ba ngụm rồi.”
Sắc mặt Thẩm Tư Cương vẫn lạnh lùng như cũ, hai ba ngụm đối với người thường thì không thấm vào đâu, nhưng đối với Giản Đường, tay của anh vô thức đưa xuống, đặt trên lưng bên trái của Giản Đường.
Toàn thân Giản Đường cứng đờ, không dám nhúc nhích, ngực đau rát, trong dạ dày nóng bỏng, hai ngụm rượu Whisky này cũng hành hạ cô vô cùng khó chịu.
Sắc mặt Thẩm Tư Cương lạnh như băng, ngẩng đầu lên, ánh mắt như chim ưng lướt trên từng gương mặt trong đám người kia: “Về sẽ tính sổ với các người, đừng ai hòng chạy thoát.”
Trong ánh mắt tăm tối lạnh lùng nổi lên sát ý, quát một tiếng: “Thẩm Đệ Nhất, cho người canh chừng bọn chúng.” Dứt lời, anh liền cúi người ôm ngang Giản Đường, bước cực nhanh ra khỏi phòng bao: “Tô Mịch, đi cùng tôi.”
Tô Mịch vội vã đuổi theo.
Giản Đường vùi đầu tùy ý để Thẩm Tư Cương ôm, trong lòng lại lạnh lẽo… Cô không nói gì, chỉ là không thể nào cảm kích đối với sự ra tay cứu giúp của Thẩm Tư Cương.
Cả đường không nói gì.
Thẩm Tư Cương không tách rời khỏi cô, ôm cô ngồi vào chiếc xe sang trọng đậu dưới tầng: “Tô Mịch, lái xe.”
Anh ôm Giản Đường ngồi ghế sau xe.
Đột nhiên một tờ chi phiếu đưa tới trước mặt anh: “Tổng giám đốc Thẩm, đây là một tỷ rưỡi cuối cùng. Tôi tự do rồi.”
Ánh mắt người đàn ông sâu thẳm nhìn vào tờ chi phiếu, anh thông minh cỡ nào chứ, từ vài câu nói của Giản Đường anh đã đoán được phần lớn sự việc, đột nhiên ngẩng đầu một cái, ánh mắt tăm tối lạnh lùng nhìn vào gáy Tô Mịch đang ngồi lái xe.
Trên trán Tô Mịch toát ra mồ hôi lạnh, không dám thở thành tiếng.
Thẩm Tư Cương không hỏi, cô cũng không giải thích.
Thẩm Tư Cương thu tầm mắt lại, khẽ nghiêng đầu nhìn cô gái ôm trong lòng, đột nhiên nở nụ cười: “Tôi nói thế nào? Tôi nói cho cô một tháng, đưa mười lăm tỷ trong tờ chi phiếu kia vào thẻ.”
Người đàn ông giơ cổ tay lên, cúi nhìn đồng hồ: “22 giờ 48 phút, còn một tiếng mười hai phút nữa, cô có thể gửi mười lăm tỷ trong tờ chi phiếu kia vào thẻ, nhớ, tôi không chỉ muốn mười lăm tỷ, lúc đầu tôi nói là trong một tháng phải gửi mười lăm tỷ “vào thẻ ngân hàng”.”
Người đàn ông cố ý nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng.
Giản Đường đột nhiên hiểu ra!
“Anh không thể!”
“Không, tôi có thể.” Người đàn ông nhếch khóe môi lên.
Con ngươi Giản Đường co lại, quát lên: “Anh thật vô liêm sỉ!” Anh bày mưu với cô! Anh căn bản là mạnh miệng không nói lý! Anh chơi chữ!
Tại sao lại có thể vô liêm sỉ như vậy!
“Thả tôi xuống!” Cô hoảng loạn kêu lên: “chị Mịch, chị Mịch, đến ngân hàng, chị đưa tôi đến ngân hàng!”