Câu nói của Tô Mịch đầy sự châm chọc mỉa mai, Tần Mạn Mạn tái mét mặt, nổi khùng gắt lên: “chị Mịch, chị dựa vào cái gì mà sỉ nhục người khác! Đúng là Tần Mạn Mạn tôi làm nhân viên phục vụ ở Đông Kinh, nhưng tôi dựa vào bàn tay và mồ hôi của mình, những đồng tiền kiếm được đều là trong sạch!
Mỗi một đồng tiền đều là do tôi vất vả đổ mồ hôi sôi nước mắt mới kiếm được, nào có đổi bằng tự trọng giống như Giản Đường. Tôi nghĩ bản thân tôi sống rất sòng phẳng, làm người trong sạch, dựa vào cái gì chị Mịch lại sỉ nhục tôi?”
Tô Mịch không nhịn cười nổi: “Tần Mạn Mạn, rõ ràng tôi đã nói cho cô biết, hôm ấy nếu không nhờ Giản Đường giải vây giúp cô, chỉ bằng việc cô không nể mặt cậu ấm nhà họ Hi thì hôm nay cô cũng giống như tình cảnh của Giản Đường, bị anh ta xử lý thành ra vậy... Ồ không, so ra cô còn kém cả Giản Đường ấy!”
Tô Mịch cười khinh khỉnh: “Chuyện Giản Đường có thể làm được nhưng cô thì không.”
“Dĩ nhiên tôi không làm được rồi, loại việc dơ bẩn không có tôn nghiêm ấy, cả đời Tần Mạn Mạn tôi sẽ không làm đâu.”
Tô Mịch gật đầu: “Hy vọng một tuần sau, cô vẫn có thể nói như thế này.”
Cô chẳng thèm nhiều lời với “thiếu nữ trong trắng” này nữa. Nếu sau khi trải qua chuyện bị ép buộc, Tần Mạn Mạn vẫn có thể giữ sự trong sạch thì đấy mới là trong trắng thật sự.
“Một người sa đọa là do bản thân họ tự lựa chọn, đừng nói là sau một tuần, cho dù một tháng, một năm hay cả đời, tôi vẫn nói như vậy. Tôi vĩnh viễn không phải loại chỉ vì tiền mà cái gì cũng đem ra bán được như Giản Đường.”
Tô Mịch chỉ “Ừm” một tiếng, không buồn nhìn cô ta thêm nữa: “Được rồi, cô ra ngoài đi.”
“Vậy chị Mịch, tôi ra ngoài làm việc.” Tần Mạn Mạn nghiêm mặt, quay người bước đi.
Lúc tới cửa, bỗng phía sau truyền đến giọng Tô Mịch: “Tần Mạn Mạn, cô hãy nhớ kỹ, hôm nay Giản Đường gặp phải cảnh này vốn dĩ bắt nguồn từ việc Tần Mạn Mạn cô đắc tội với cậu ấm nhà họ Hi, cô nên thừa nhận đi. Trên thế giới này luôn có chuyện có thể ép người ta cúi đầu. Cô đã không nhận ra ý tốt của Giản Đường, vậy thì tôi đây cũng không cần thiết che chở cho cô nữa.”
Tần Mạn Mạn khinh thường. Từ lúc cô ta vào Đông Kinh đến nay chưa hề cảm nhận được Tô Mịch che chở mình, cho nên điều này hoàn toàn không đáng để nhắc tới.
Nhưng chẳng bao lâu, rốt cuộc Tần Mạn Mạn đã hiểu được, sự che chở của Tô Mịch ở Đông Kinh quan trọng cỡ nào.
Ở câu lạc bộ giải trí Đông Kinh, nhân viên phục vụ cùng lắm chỉ bị vài vị khách trêu đùa một chút, nhưng đi quá giới hạn thì chưa từng có. Mà những điều này cũng nhờ thực lực và danh tiếng của Đông Kinh, cùng với nguyên tắc của Tô Mịch.
Từ lúc Tần Mạn Mạn rời khỏi chỗ Tô Mịch, toàn Đông Kinh âm thầm nổi lên một trận gió lốc nho nhỏ. Mới đầu Tần Mạn Mạn còn không có cảm giác, đến khi một người cũng là sinh viên đại học S tương đối thân thiết với cô ta lén lút hỏi thăm: “Cô làm chuyện gì đắc tội với chị Mịch thế?”
Tần Mạn Mạn bực bội gắt: “Có phải chị Mịch lại phạt tôi gì không?”
“Đừng nói đùa, chị Mịch chưa bao giờ ra tay đối phó với nhân viên phục vụ chỉ vì ăn nói linh tinh hay làm việc gì sai đâu. chị Mịch thường chỉ mặc kệ thôi.”
Tần Mạn Mạn bĩu môi: “Tôi còn tưởng là chuyện gì cơ, không phải chỉ là chướng mắt tôi thôi sao, tôi tránh cô ta là được chứ gì.”
“Cô... Kệ cô vậy, tự giải quyết cho tốt.” Cô ta không nói thêm câu nào nữa, nhìn dáng vẻ Tần Mạn Mạn như thể không buồn quan tâm tới chuyện này, người ta đã không quan tâm thì một người ngoài như cô ta cần gì phải để ý tới việc không liên quan đến mình, có khi còn bị người ta nói xấu nữa.
Tô Mịch ngồi trong phòng làm việc, chẳng hề để bụng chuyện của Tần Mạn Mạn.
Lần này, không những là vì Tần Mạn Mạn là loại người vô ơn, mà cô ta còn vừa ngấm ngầm vừa ngay mặt châm chọc dìm ân nhân của mình xuống vũng bùn lầy. Tô Mịch cũng không phải người sẽ tức giận chỉ vì một nhân viên phục vụ.
Đúng! Cô thừa nhận mình có chút thiên vị cô ngốc Giản Đường kia. Cứ nhìn Giản Đường, cô như thấy bản thân năm xưa, nhớ tới những gian khó trong quá khứ đó, cô lại muốn che chở cho Giản Đường nhiều hơn. Nhưng nếu không phải Tần Mạn Mạn thích tự đâm đầu vào chỗ chết, cô cũng không lạnh lòng đến vậy.
Chuyện hôm ở phòng 606, cô cũng đã hỏi rõ ràng. Đúng như cô đã nói, Giản Đường nhiều chuyện giải vây thay Tần Mạn Mạn, cũng từ đó gánh tội thay Tần Mạn Mạn. Nếu không có chuyện này, dựa theo tình huống trong phòng lúc đó thì... Tô Mịch suy đoán, người đàn ông Thẩm Tư Cương kia cũng không nhận ra Giản Đường.
Tô Mịch đứng lên, vừa bước ra khỏi phòng làm việc thì gặp Thẩm Tư Cương và Bạch Dương Hàng.
“Tổng giám đốc Thẩm, anh Bạch.”
Bạch Dương Hàng cười trêu: “Tô Mịch cô nhớ nhung quá rồi phải không?” Đúng vậy, Tô Mịch vừa ra khỏi cửa thì va vào lòng Thẩm Tư Cương.
Trái lại Thẩm Tư Cương không có phản ứng gì, sau khi đỡ Tô Mịch đứng vững thì đẩy ra.
Bạch Dương Hàng trêu ghẹo: “Thẩm Tư Cương à, tôi bảo này, cậu chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả, người đẹp như Tô Mịch lao vào vòng tay của cậu mà cậu cứ thế đẩy người ta ra ngoài à?”
“Cậu muốn à? Vậy đổi cho cậu đấy.” Thẩm Tư Cương lạnh lùng nói xong trực tiếp đẩy Tô Mịch vào lòng Bạch Dương Hàng: “Tô Mịch chính là cánh tay đắc lực của tôi, Bạch Dương Hàng, cậu phải đối xử thật tốt với người ta nhé.”
“Ặc...” Anh ơi, em sai rồi, em sai rồi, được chưa?
Bạch Dương Hàng khóc không ra nước mắt.
Tô Mịch lẳng lặng tránh khỏi người Bạch Dương Hàng, vừa sửa sang lại quần áo vừa nhìn về phía Thẩm Tư Cương: “Tổng giám đốc Thẩm, Giản Đường...”
“Chưa chết được.”
Tô Mịch lúng túng trước câu nói của Thẩm Tư Cương... Kiểu ăn nói này của anh ta đúng là khiến người ta nghẹn lời.
“À... dạo này đám nhân viên làm việc không an phận, tuyên truyền những thứ linh tinh khiến lòng người nhiễu loạn, tôi phải đi nói chuyện với bọn họ một chút.” Tô Mịch nói một câu bâng quơ.
Nhưng dường như Thẩm Tư Cương cũng hiểu ý, đôi tròng mắt đen lóe sáng: “Nói linh tinh về ai cơ?”
“Giản Đường.” Tô Mịch nói: “Chuyện ở phòng 606 bị truyền ra ngoài, hiện tại cả Đông Kinh không ai không biết chuyện của Giản Đường ở đó.”
Cô chỉ nói ngắn gọn là chuyện của Giản Đường ở phòng riêng đó chứ không dài dòng chi tiết là gặp chuyện gì. Nhưng hiển nhiên Thẩm Tư Cương thoáng cái đã hiểu ra!
Trong nháy mắt, đôi mắt vừa bình lặng không một gợn sóng chợt lóe lên vẻ sắc bén, Thẩm Tư Cương trầm giọng hỏi: “Nói gì?”
“Tôi cũng mới biết chuyện này thôi.” Nếu vừa rồi không hỏi Tần Mạn Mạn thì Tô Mịch còn không biết chuyện này, dù sao nó cũng chỉ mới được bàn tán hai ngày mà thôi. Do dự một chút, Tô Mịch nói: “Tôi đoán không lầm thì là Luna, tiếp viên phòng 606.” Hôm ấy cô tình cờ bắt gặp Luna nhìn lén ở ngoài phòng. Ngoại trừ cô ta, không có người thứ hai nào biết được chuyện này.
“Tìm cô ta tới.” Đôi mắt Thẩm Tư Cương lạnh băng, anh nheo mắt hỏi Tô Mịch chuyện khác: “Cổ họng Giản Đường là do có chuyện gì?”
Việc này đêm đó Giản Đường đưa 160 triệu cho Tô Mịch, cô còn hơi nghi ngờ nên cũng đi điều tra rồi.
“Là người mới của bộ phận PR tên là Trân Trân, cô ta kéo Giản Đường vào phòng khách của mình, có lẽ muốn bắt nạt Giản Đường nên bắt cô ấy hát liên tiếp gần 50 bài hát, toàn là những bài giọng cao.”