“Bọn họ... cũng bao gồm cả tổng giám đốc Thẩm sao?”
Tô Mịch nghe xong lời ấy, cảm nhận được Giản Đường đang rúc vào lòng cô kia chợt cứng đờ.
Cô lặng lẽ thở dài... Vậy là đúng rồi.
Bọn họ đều không tin... Bao gồm cả Thẩm Tư Cương cũng vậy.
Đến lúc này, Giản Đường không cần phải nói nhiều hơn nữa, Tô Mịch cũng có thể đoán ra được nỗi khúc mắc giữa Giản Đường và ông chủ của mình.
Hạ Viên Miên... Trong hai năm cô làm việc với Thẩm Tư Cương, dường như cô đã nghe thấy có người nhắc tới cái tên này.
Cô cũng mơ hồ nghe nói, cô gái Hạ Viên Miên này có địa vị quan trọng trong lòng ông chủ. Nhưng cô ta gặp phải tai họa bất ngờ rồi qua đời khi tuổi còn rất trẻ.
Cô không biết người phụ nữ có vị trí đặc biệt trong lòng ông chủ kia qua đời vì nguyên nhân gì.
Ngày hôm nay, cuối cùng cô cũng đã hiểu rõ.
Nhưng... cô không tin.
Giản Đường quá kiêu ngạo, cô ấy sẽ chẳng thèm đi làm chuyện như vậy.
Tô Mịch giơ tay lên, khẽ xoa đầu Giản Đường. Cô không hỏi Giản Đường, vì sao không giải thích với Thẩm Tư Cương, vì sao không đi chứng minh sự trong sạch của mình.
Bởi vì chỉ có người từng trải qua chuyện tương tự mới có thể hiểu rõ, cảm giác không được người mình yêu tin tưởng là sự đau thương và bất lực tới mức nào.
Bởi vì chính cô đã từng trải qua chuyện như vậy, cho nên cô mới hiểu rõ, vì sao Giản Đường không giải thích. Có thể Giản Đường đã từng giải thích, nhưng không ai tin tưởng cô ấy, thậm chí không người nào chịu lắng nghe... Có nhiều lúc, một người không tin bạn thì bạn có giải thích thế nào đi nữa cũng chỉ vô nghĩa thôi.
“Em có dự định gì không?”
“Chờ anh ấy chán.”
Chán?
Chán cái gì?
Chán Giản Đường sao?
Tô Mịch suy nghĩ một lát lại nói: “Chị không nói dối em, số tiền em đưa cho chị và cả tấm séc nữa, chị đều để ở trong két sắt, chị cũng không trực tiếp chuyển tiền vào trong tấm séc kia.
Ban đầu chị tính, nếu có kỳ tích thì có lẽ ngày hôm nay em có thể tiết kiệm đủ mười lăm tỷ. Chị sống ở thành phố S đã mấy năm nên dù sao vẫn còn có chút quan hệ. Chị thông qua những quan hệ này, đã chuyển số tiền còn lại vào trong tấm séc vào giây phút cuối cùng.
Nhưng chị không ngờ rằng, sau đó lại xảy ra chuyện như vậy.”
“Giản Đường, chị không thể giúp được em, nhưng tổng giám đốc Thẩm không nhắc gì tới số tiền này, chị cũng không chuyển số tiền này vào tấm tấm séc kia. Sau này, chị sẽ chuyển số tiền này và tấm séc cho em. Em nhớ tự giấu cho kỹ. Đợi đến khi em có thể rời đi thì mang theo hết đi.”
“Em cũng không đừng trách chị không giúp em chạy trốn. Nói dễ nghe một chút, Tô Mịch chị là tổng quản lý của Đông Kinh. Nhưng thực tế, chị chỉ là một con chó giữ cửa cho ông chủ mà thôi.”
Giản Đường vô cùng cảm kích nói: “Em biết, chị làm cho em những chuyện như vậy đã rất mạo hiểm rồi.” Cô muốn nói “cảm ơn” với Tô Mịch, nhưng lại cảm thấy hai chữ “cảm ơn” này quá rẻ mạt, cô chỉ đành ôm thật chặt lấy Tô Mịch!
“Được rồi, vậy chị đi trước đây.”
...
Thẩm Tư Cương lần lượt nhận được mấy cuộc điện thoại. Ông cố Hạ, ông nội của Hạ Vũ đích thân gọi điện thoại tới. “Tiểu Vũ không hiểu chuyện nên đã xúc phạm cháu, cháu cứ việc dạy dỗ tên nhãi không biết trời cao đất dày này giúp nhà họ Hạ, tiện đà khiến nó ghi tâm khắc cốt luôn.”
Hôm nay, bậc cha chú của đám cậu ấm cô chiêu đã sỉ nhục Giản Đường trong phòng riêng ở Đông Kinh đã lần lượt gọi điện đến. Người cầu xin, người nhận sai, duy nhất chỉ có ông cụ nhà họ Hạ là bảo Giản Đường dạy dỗ cháu mình giúp ông.
Trời đã rất khuya, bên cửa sổ, người đàn ông nhìn ra bầu trời đen kịt bên ngoài với ánh mắt âm u. Nghe thấy những lời ông cụ nhà họ Hạ nói, anh chỉ khẽ nheo mắt, đôi môi mỏng chậm rãi nói:
“Nếu ông cố Hạ đã mở miệng, phận làm con cháu tất nhiên phải làm theo rồi. Ông cố Hạ yên tâm giao Hạ Vũ cho cháu, cháu nhất định sẽ làm theo yêu cầu của ông cố Hạ, cố gắng dạy dỗ cậu ấy biết cách làm người. Cũng tránh để sau này cậu ấy lại chọc vào người không nên dây vào, gây ra phiền phức lớn. Bây giờ không còn sớm nữa, ông cố Hạ đi nghỉ sớm đi.”
Anh không thèm liếc lấy một cái, ngón tay thon dài trực tiếp ấn nút tắt cuộc gọi.
Đầu điện thoại bên kia, ông cụ tóc bạc đã tức giận đến mức muốn đập điện thoại trong tay: “Tên nhãi nhà họ Thầm này được lắm!” Ông ta tức giận mắng quản gia đang đứng bên cạnh:
“Ông nói xem, nhà họ Thẩm này cũng thật quá đáng! Tôi đã làm ăn trong giới kinh doanh này mấy chục năm, cũng không phải kiểu người không có chút tên tuổi gì, xét về vai vế, tôi cũng lớn hơn Thẩm Tư Cương. Cậu ta chỉ là một đứa trẻ nhà họ Thẩm, không ngờ dám coi thường tôi trong điện thoại!”
Quản gia đứng bên cạnh chỉ đành khuyên bảo: “Ông cũng nên nghĩ thoáng một chút. Ông cũng nói, đám trẻ bây giờ có rất nhiều kẻ không biết trời cao đất rộng, ông cứ coi như nhường đám trẻ đi.” Quản gia nói thì dễ nghe, nhưng ánh mắt lại vô cùng bất lực: Ông cụ à, cậu ta là Thẩm Tư Cương nhà họ Thẩm. Dù ông có tức chết thì ông có thể làm gì được cậu ta chứ?
Ông định đối đầu với nhà họ Thẩm sao?
Ngài có lá gan này, có năng lực này, có thực lực này sao?
Đương nhiên, ông ta tuyệt đối không thể nói lời này với ông cố Hạ được.
Ông quản gia đã theo ông cố Hạ từ rất lâu, cũng sớm hiểu được suy nghĩ của ông cố Hạ, ông ta đảo mắt nói: “Vừa rồi, khi cậu hai gọi điện về nhà xin giúp đỡ, hình như có nhắc tới cô bé nhà họ Giản thì phải?”
Ông cố Hạ vừa nghe thấy lời nhắc nhở này thì đột nhiên nói: “Không phải cô bé đó đã ngồi tù rồi sao?” Đôi mắt già nua kia lóe sáng: “Ông gọi điện thoại cho nhà họ Giản ngay, tôi muốn đích thân hỏi Giản Chương Đằng.”
Bấy giờ đã khuya, nhưng cuộc điện thoại vừa gọi đi liền có người nghe máy. Một giọng nói bất mãn vang lên: “Muộn thế này rồi, ai vậy?”
“Chương Đằng à, cậu đang ngủ sao?”
Đầu điện thoại bên kia, Giản Chương Đằng vừa nghe thấy giọng nói chậm rãi của ông cố Hạ này thì lập tức tỉnh ngủ: “Ồ, là ông cố Hạ ạ? Đã khuya thế này, ông cố Hạ tìm cháu có chuyện gì không?”
“Chương Đằng à, ông già này muốn chúc mừng cậu thôi.”
Giản Chương Đằng chẳng hiểu chuyện gì: “Sao ông cố Hạ lại nói vậy? Cháu có chuyện vui gì chứ?”
“Chúc mừng nhà các cậu được đoàn tụ. Con bé Tiểu Đường ra tù rồi đúng không?”
Sắc mặt Giản Chương Đằng chợt biến đổi, gương mặt nghiêm lại: “Ông cụ, khuya như vậy mà ông gọi điện thoại tới cho cháu để nói chuyện này sao?”
Đồng thời, trong lòng ông ta thầm tính toán thời gian... Chắc hẳn đứa con gái tội lỗi kia cũng ra tù rồi.
Nghĩ đến đứa con gái tội lỗi này, trong lòng Giản Chương Đằng lại buồn bực... Năm đó, nhà họ Giản trải qua sóng gió, khó khăn chồng chất, thiếu chút nữa đã phá hủy căn cơ mấy đời nhà họ Giản. Chính con bé kia gây họa, hại nhà họ Giản bọn họ trở thành chuyện nực cười ở đất Thượng Hải!
Ông cố Hạ cười lớn: “Cậu cũng biết Tiểu Vũ nhà chúng tôi trẻ tuổi non dạ, rất thích những nơi phong nguyệt. Chương Đằng à, tốt xấu gì thì chúng ta cũng chứng kiến Tiểu Đường lớn lên. Dù con bé có làm sai chuyện gì đi chăng nữa, người làm bố như cậu cũng không nên để con bé phải lưu lạc tới Đông Kinh, tươi cười với một đám đàn ông để sống qua ngày chứ?”
Xoảng!
Ông cố Hạ nghe thấy tiếng đồ bị ném vỡ vang lên trong điện thoại, khuôn mặt già nua cuối cùng cũng mỉm cười... Nếu chuyện này là do con của Giản Chương Đằng gây họa, khiến Tiểu Vũ nhà họ bị liên lụy, mà Giản Chương Đằng chỉ muốn lo cho thân mình, say giấc đêm khuya, mơ giấc mơ đẹp ư?...Đừng có hòng!