Mục lục
Tình yêu suốt đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

HƯƠNG 17: CHỈ CÓ NHỤC NHÃ HƠN

Ngoài phòng, Tô Mịch xuất hiện từ chỗ rẽ, ánh mắt chợt sắc bén, cô nhấc chân nhẹ nhàng đi đến ngoài cửa phòng: “Luna, cô đang làm gì vậy?”

Phía sau đột nhiên vang lên giọng nói lạnh lùng, Luna đang đứng ngoài cửa phòng giật mình quay đầu, sau khi thấy người phía sau mới mất tự nhiên nói: “Không, không nhìn gì cả...”

Luna là tiếp viên phòng 606, đám cậu ấm kia không muốn cô hầu hạ mà lại bảo chị Mịch đích thân đưa một nhân viên dọn vệ sinh mới tới vào.

Luna bị đuổi ra khỏi phòng tất nhiên không phục, xung quanh không có ai, Luna rón rén lén lút đẩy cửa phòng, xuyên qua khe hở nhìn lén. Vừa nhìn cô ta đã trợn to mắt, đồng thời thầm cười nhạo Giản Đường.

Tô Mịch cười lạnh, cô hỏi “cô đang làm gì” chứ không phải “đang nhìn gì”, Luna đúng là giấu đầu lòi đuôi.

“Ở đây không còn chuyện của cô nữa, đi xuống tầng một đón khách đi.” Luna còn đang định nói gì đó thì Tô Mịch đã lạnh nhạt liếc nhìn, lúc này Luna mới không tình nguyện rời khỏi tầng 6. Nhưng cô ta vẫn tức giận trong lòng... chị Mịch bất công, rõ ràng cô ta mới là tiếp viên của phòng 606, vậy mà lại không cho cô ta vào tiếp khách.

Người tới hôm nay đều là kẻ có quyền có tiền, vừa nhìn đã biết không đơn giản. Còn toàn thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, chuyện tốt như vậy mà chị Mịch lại đưa một đứa nhân viên dọn vệ sinh tồi tệ vào.

Bây giờ còn bắt mình đi đón khách bình thường!

Luna căn giận giậm chân bỏ đi.

Tô Mịch nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở, cảnh tượng bên trong khiến một người từng trải như cô cũng phải kinh hãi.

Trong phòng.

“Bò nhanh lên! Chậm như vậy! Cô có còn muốn lấy tiền không hả?”

Giản Đường nghiến răng, cố gắng coi nhẹ cơn đau từ khớp xương truyền đến, cô tăng nhanh tốc độ. Bất tri bất giác quần áo trên người cô đã bị mồ hôi thấm ướt.

Từ sau khi ra khỏi nhà lao, cho dù là giữa trưa mùa hè nóng nực chói chang đi trên đường cái tỏa nhiệt thì toàn thân cô cũng không có một giọt mồ hôi nào, hiện tại lại ướt đẫm lưng áo.

“Nhanh lên! Bò ra chỗ anh đây!” Cậu Lệ cười nói, bên cạnh cậu ta là một đám cậu ấm đang cười ha hả, Thẩm Tư Cương nhìn Giản Đường thấp hèn bò đến trước mặt cậu thanh niên họ Lệ chỉ 20 tuổi, trong bóng tối, ánh mắt người đàn ông hung ác như gió xoáy!

Giản Đường!... Ánh mắt người đàn ông toát lên lửa giận, còn cả nỗi buồn bực khó mà nói ra được trong lòng.

Thẩm Tư Cương căn bản không hề suy nghĩ xem vì sao anh lại tức giận khi thấy người phụ nữ khiến anh hận đến tận xương tủy nàybỉ ổi, hèn mọn như vậy.

Anh càng không suy nghĩ xem, mục đích của anh chính là muốn làm nhục người phụ nữ tên Giản Đường này, hiện giờ mục đích đã đạt được, vì sao trong lòng anh lại không thoải mái chút nào?

“Ngẩng đầu lên cho anh đây nhìn xem.” Cậu Lệ trẻ tuổi ngông cuồng, ngôn từ kiêu căng phách lối, nhưng Giản Đường không hề đổi sắc, không tức giận, không phẫn nộ, chỉ nghe lời chậm rãi ngẩng đầu, như một con búp bê gỗ không có linh hồn. Cậu Lệ ra lệnh, cô thực hiện.

“Đệt! Cái quỷ gì thế này!” Đồng bọn phía sau cậu Lệ kinh ngạc kêu lên, trừng mắt nhìn Giản Đường như nhìn một con quái vật: “Cậu Lệ, con đàn bà này không cần hóa trang đã giống con hề rồi.”

“Cậu Lệ, anh Thẩm nói đúng lắm, rượu ngon xứng mĩ nữ, con đàn bà xấu xí thế này làm gì có tư cách uống rượu cậu Lệ ban thưởng?” Đám đồng bạn bắt đầu kêu gào.

Giản Đường cúi đầu, âm thầm thở phào nhẹ nhõm... Chỉ cần không bắt cô uống rượu thì làm gì cũng được!

Mạng của cô từ khoảnh khắc cô bé ngốc ấy chết đi đã không còn thuộc về bản thân cô nữa. Vì để sống, cô tuyệt đối không thể mạo hiểm uống rượu, cô đã thiếu một quả thận, sẽ không chịu nổi rượu mạnh giày vò.

“Không.” Trên đầu vang lên điệu cười xấu xa của thanh niên mới lớn: “Anh đây nói ban rượu là ban rượu, anh đây nói lời giữ lời.” Nói xong đứng trước mặt Giản Đường, nhìn xuống cô quát: “Anh đây ban rượu cho cô, còn không ngẩng đầu lên?”

Thấy Giản Đường bất đồng, thanh niên được gọi cậu Lệ mất hứng kêu lên: “Bảo cô ngẩng đầu lên? Tai điếc à?” Cần tôi gọi người giúp cô không?”

Giản Đường bất chấp ngẩng đầu, ly rượu trong tay cậu Lệ đổ xuống, rượu trong ly xối lên mặt cô, Giản Đường không kịp đề phòng mà sặc vào mũi vào mắt, cô ho một trận kịch liệt, sắc mặt trắng bệch.

Cậu Lệ đặt ly rượu lên bàn thủy tinh, nở nụ cười như ác quỷ: “Có điều bộ dạng này quá khó coi, anh đây chỉ có thể thưởng như vậy thôi.”

Vừa nói xong thì những người xung quanh cười to một hồi, cậu ta lại khoát tay: “Anh đây nói lời giữ lời, hôm nay cô làm anh đây vui vẻ rồi,” vừa nói vừa ném 160 triệu cho Giản Đường rồi cười ha hả: “Cầm đi, còn không mau cút! Anh đây nhìn cô một cái cũng đau cả mắt.”

Tiền nện vào mặt Giản Đường rồi rơi xuống đất. Giản Đường vẫn đang bò trên mặt đất, vươn đôi tay run rẩy gần như dùng hết toàn lực tóm lấy đống tiền rơi xuống.

“Anh đây có cho cô đứng lên sao?”

Giản Đường đang định cử động thì cậu Lệ lại cười to nói.

Nhét toàn bộ số tiền vào trong túi, Giản Đường cúi đầu bò rạp trên mặt đất.

“Này! Đừng quên vẫy đuôi!”

Giản Đường hơi run lên, sau đó chậm chạp nhấc tay phải, chân phải, tay trái, chân trái, sau đó là lắc mông...

Cô lặng lẽ lui ra trong tiếng cười nhạo sỉ nhục của đám người... Dùng tứ chi bò ra!

Mà từ đầu đến cuối đều không nhìn người đàn ông ngồi trong góc tối một cái nào.

...

Lúc cửa phòng lần nữa khép lại, các loại âm thanh sau lưng cũng bị cánh cửa ngăn lại, đồng thời dường như Giản Đường cũng đã đánh mất thứ gì đó.

Là thứ gì thì Giản Đường cũng không biết. Cô chỉ lờ mờ nhận ra mình đã không còn giống trước nữa... Thực ra đã sớm thay đổi rồi, chỉ là hôm nay mới để lộ tấm màn che cuối cùng mà thôi.

Một cánh tay chìa ra đỡ cô: “Chị dìu em.”

Giản Đường lại như bị bỏng mà lùi lại né tránh rồi mới ngẩng đầu: “chị Mịch...” Cô vô thức nhìn người trước mặt, gọi một tiếng, lại chẳng biết nói gì mà im lặng. Tô Mịch thấy cô gái trước mặt đang gắng gượng mỉm cười: “Em không sao.”

Tô Mịch như nghẹn lại, làm sao có thể không sao chứ?

“Em rất ổn.” Cô gái nhìn có vẻ ti tiện lại kiên định nói.

Tô Mịch lại nghẹn ngào... Ổn chỗ nào? Ổn chỗ nào chứ!

Cô rất muốn gào vào mặt Giản Đường như vậy, nhưng những lời này lại như mắc nghẹn ở cổ, không thốt ra nổi.

“chị Mịch, số tiền này...” Giản Đường nửa dựa vào tường, cố gắng chống đỡ cơ thể không xụi xuống, từ từ móc những tờ tiền thưởng trong túi ra: “chị Mịch, phiền chị giúp em gửi vào thẻ ngân hàng.”

Tô Mịch nhìn cô móc tấm thẻ ngân hàng Thẩm Tư Cương đưa trong túi ra... Là vì nguyên nhân gì mới có thể khiến cho một người coi tấm thẻ ngân hàng này như vật bất ly thân?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK