Mục lục
Tình yêu suốt đời
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 87: BÂY GIỜ CÓ THỂ QUỲ RỒI

Giản Đường nhìn tấm chi phiếu trên bàn kia, không hề động đậy.

Hạ Võ cười lạnh: “Làm sao? Không muốn làm ư?”

“Cậu Hạ, thôi đi, dù sao cô ta cũng là viên Miên Chu đầy tự tin, đầy kiêu ngạo của thành phố S đó.” Mấy người đến cùng Hạ Võ mở miệng khuyên, nhưng lời khuyên này, cũng không hề xuất phát từ đáy lòng, có vẻ giống đùa cợt chế giễu hơn.

“Kiêu ngạo sao?” Hạ Võ cười, châm một điếu thuốc, hít một hơi, liếc mắt nhìn Giản Đường: “Với bộ dạng này của cô ta sao?”

Trong lòng Tô Mịch hối hận không thôi.

Cô nằm mơ cũng không nghĩ tới, Giản Đường có xích mích với đám người Hạ Võ, nếu biết thì dù thế nào, cô cũng sẽ không đưa Giản Đường tới trước mặt đám người này.

Giản Đường giương mắt nhìn xung quanh, từng gương mặt bạn thân quen thuộc đã từng cùng nhau đùa giỡn, mà nay lại xa lạ đến nỗi không nhận ra nữa.

Cũng như cô vậy, thoạt nhìn người quen cũ cũng không nhận ra cô nữa.

“Giản Đường, ngồi tù thú vị không?”

Trên ghế sa lon, một người đàn ông đột nhiên mở miệng hỏi.

Trái tim Giản Đường căng lên, nhìn theo thanh âm... Đó là bạn thân từng chơi đua xe, từng cùng nhau đi ăn tôm hùm, từng cùng nhau đi chơi game cả đêm.

“Anh Cương…”

“Đừng, cô đừng gọi tôi như vậy.” Anh Cương trên ghế liền khó chịu đưa tay lên: “Tôi không có bạn là tội phạm giết người.”

Cơ thể Giản Đường khẽ kinh hãi không tin vào tai mình, giây tiếp theo, cô gắt gao cắn chặt cây, đầu óc quay cuồng, bên tai quanh quẩn tiếng bạn bè xung quanh.

Tô Mịch cũng là kinh ngạc... Tội phạm giết người?

Cô biết Giản Đường đã từng ngồi tù, nhưng là giết người ư?

Không thể, không thể nào, cô gái ngốc như vậy, sao có thể giết người.

“Nghe nói cô thiếu tiền.” Anh Cương lấy ví từ trong lồng ngực ra, rút ra một xấp tiền, chắc cũng đến một trăm triệu, đặt trên mặt bàn thủy tinh: “Tôi đây có chút tiền, coi như tiền thưởng xem cô quỳ xuống tự tát mình.”

Giản Đường nắm chặt bàn tay, cô thả lỏng rồi lại nắm chặt, nắm chặt rồi lại thả lỏng.

Những người khác tuy không hùng hổ như Hạ Võ và Anh Cương, nhưng lại nhìn Giản Đường như đang xem kịch hay.

“Cô muốn từ chối sao? Giản Đường, cô nên nghĩ cho kỹ, nghe nói cô cần gấp số tiền này, tôi không biết cô cần gấp đến đâu nhưng mà có thể khiến Tô Mịch cố ý đến chào hỏi, rồi mang cô qua đây... Ha ha.”

Tô Mịch nghe Hạ Võ nói, biết vậy chẳng làm!

Nếu biết, Giản Đường và bọn họ có chuyện như vậy, cô tuyệt sẽ không đưa Giản Đường vào hang sói.

“Cậu Hạ, tha được thì tha cho người ta đi.”

“Tô Mịch, chỗ này có phần của chị nói sao, cũng chỉ là con chó giữ cửa của ông chủ thần bí của Đông Kinh thôi, chúng tôi nói chuyện đàng hoàng với chị là vì nể mặt ông chủ của chị, nhưng chị muốn lên tiếng ở thành phố S này ư, còn chưa đủ tư cách đâu!”

Hạ Võ đi tới trước mặt Giản Đường, đứng trên cao nhìn cô: “Giản Đường, sĩ diện quan trọng hay một tỉ rưỡi quan trọng?”

Hắn cười quái dị hỏi. Rõ ràng hắn đã bắt thóp được lúc này Giản Đường đang cần tiền.

Sắc mặt Tô Mịch tím tái... Nhưng lại không thể đắc tội với đám cậu ấm con nhà giàu này được.

Trong lòng vừa thầm tính toán, làm sao có thể đưa Giản Đường ra ngoài, vừa suy nghĩ xem nên khắc phục hậu quả ra sao.

Dù là Thẩm Tư Cương thì cũng sẽ không vì một Giản Đường mà quay lưng gây thù với mấy nhà giàu kia.

“Cái gì mà cứ quỳ đi quỳ lại vậy, thật tục quá, cậu Hạ nể mặt ông chủ chúng tôi nhé, hôm nay coi như cho qua đi.” Tô Mịch uyển chuyển khuyên bảo.

“Bốp.” Hạ Võ xoay người nghiêm khắc tát một cái lên mặt Tô Mịch, chua ngoa mắng:

“Không phải tôi đã nói rồi sao! Nơi này không có chỗ cho chị!”

Giản Đường đỏ mắt: “Hạ Võ! Chuyện này không liên quan đến chị Mịch! Anh dựa vào đâu mà đối xử như vậy với chị ấy.”

“Ái chà, Giản Đường, chắc không cho rằng mình là Giản Đường trước kia chứ, muốn tôi nhắc nhở cô sao, bây giờ, đến cứt chó cô cũng chẳng phải, còn tỏ ra uy phong ư.”

Hạ Võ nói rồi liền thay đổi sắc mặt, lại đưa tay lên tát “Bốp” một tiếng trên mặt Tô Mịch:

“Tôi đánh chị ta đấy thì sao nào? Giản Đường, cô tưởng cô vẫn như xưa chắc, mẹ kiếp, nhìn lại mình xem cô đã trở thành thứ gì rồi mà còn lo chuyện bao đồng hả?”

“Anh đừng đánh chị ấy!”

“Được, cô quỳ xuống, quỳ xuống cầu xin tôi đi” Hạ Võ cười ha ha nói: “Quỳ xuống cầu xin tôi, xin tôi tha cho chị ta đi.”

“Giản Đường, chị không sao, cậu ta chỉ dám đánh chị mấy bạt tai thôi, thứ khác cậu ta không dám đâu. Em đừng để ý đến cậu ta.” Tô Mịch lạnh lùng nhìn Hạ Võ, thân phận của cô rất khó nói,

Chính bởi vì cô chỉ là con thí tốt cho ông chủ phía sau của Đông Kinh nên Hạ Võ mới dám đánh cô, cũng chính bởi vì cô là con thí tốt cho ông chủ phía sau của Đông Kinh nên Hạ Võ chỉ dám đánh cô một trận, chứ không dám giết chết cô.

“Bốp” Hạ Võ tát một cái: “Chị xem xem tôi có dám không!”

“Hạ Võ!” Hai mắt Giản Đường đỏ lừ lên: “Đây là ân oán giữa chúng ta, rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Giản Đường vừa tức vừa giận, hai mắt đỏ quạch.

Từ khi kết bạn với Tô Mịch, những thứ Tô Mịch làm vì cô, Tô Mịch đối tốt với cô, Giản Đường đều rất quý trọng.

Có lẽ có những người trong một trăm chuyện nếu cô làm tốt chín mươi chín việc, nhưng duy nhất một việc cô làm không tốt thì sẽ phá hỏng hết chín mươi chín việc tốt kia.

Nhưng Giản Đường không như vậy, cô rất quý trọng những gì Tô Mịch dành cho cô.

Đương nhiênTô Mịch không thể luôn nghĩ cho cô, Tô Mịch cũng có cuộc sống của mình, cuộc đời của mình, có người không chán ghét Giản Đường cô, đối tốt với cô, đó chính là may mắn của cô.

Nhưng Hạ Võ ở trước mắt cô, tát Tô Mịch nhiều lần.

Điều này còn khó chịu hơn bản thân cô bị đánh.

“Anh nói đi! Rốt cuộc anh muốn làm gì đây! Hạ Võ! Anh nói đi! Anh nói đi! Anh nói đi!” Cô tức giận quát lên.

Tiếng dằn giọng càng thêm khó nghe!

Tô Mịch ngây người... Cô chưa từng thấy Giản Đường bày tỏ cảm xúc như vậy bao giờ, Giản Đường vẫn luôn lạnh nhạt, không chút thú vị, không có biểu cảm... Nhưng Giản Đường lại bởi vì cô bị đánh mà trở thành một Giản Đường khác rồi?

“Tiểu Đường, chị thực sự không…”

“Bốp!” Tô Mịch còn chưa dứt lời, Hạ Võ đã lại tát tiếp, khiến khuôn mặt của Tô Mịch sưng lên, sau đó đập gáy cô vào góc bàn phát ra tiếng “Rầm” khó chịu.

Giản Đường nhìn cơ thể Tô Mịch hơi ngả về phía trước, ánh mắt liền mất tập trung.

Trong lòng cô bồn chồn: “Hạ Võ! Tôi quỳ!” Cô hét lên, dùng toàn lực hét về phía Hạ Võ: “Tôi quỳ!”

Giản Đường khụy gối quỳ xuống.

“Đợi đã.” Giọng Hạ Võ vang lên, theo sau là tiếng “choang”, chén rượu trong tay Hạ Võ rớt xuống vỡ tan trên mặt đất, Hạ Võ cười nham hiểm nói: “Bây giờ có thể quỳ rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK