Bàn tay xuôi bên người Tiêu Hoành siết thật chặt, anh ta muốn lựa chọn tin tưởng cô, nhưng mà… Nhiều người nói cô có tội như vậy, Thẩm Tư Cương nói cô có tội thì có thể là đổ oan, nhưng nếu như ngay cả người thân bên cạnh cô, chính bố mẹ của cô, anh trai của cô cũng nói cô có tội… Dù Tiêu Hoành muốn tin cũng không thể tin được!
Anh ta không có cách nào tha thứ cho sự lừa dối của cô! Không thể nào chấp nhận bản thân mình kiêu ngạo như vậy, lại đi yêu một người con gái có tâm địa độc ác, tàn nhẫn!
Thế nhưng có một chuyện Tiêu Hoành đã quên, Giản Đường có cần sự tha thứ của anh ta hay không? Anh ta có tư cách gì lựa chọn tha thứ hay không tha thứ!
Giản Đường đã từng làm chuyện gì khiến anh ta tổn thương sao?
Tiêu Hoành đã quên những chuyện này. Bây giờ anh ta vô cùng phẫn nộ, lòng kiêu ngạo và tự tôn khiến anh ta không thể chấp nhận được người phụ nữ đầu tiên trong đời mà mình đối xử thật lòng, lại là người hèn hạ, vô liêm sỉ!
Giản Đường, Tiêu Hoành tôi muốn loại phụ nữ nào mà không có?
Đã quen ăn sơn hào hải vị, không ngờ lại ngẫu nhiên ăn phải cháo loãng.
Anh ta hất cằm, từ trên cao nhìn xuống cô gái vô cùng hèn mọn trên mặt đất: “Tôi chỉ chơi đùa với cô thôi, cô đừng để trong lòng.”
Anh ta nói xong rồi xoay người, rời đi vô cùng nhẹ nhàng.
Ánh mắt Giản Đường chăm chú nhìn theo bóng lưng anh ta.
Bóng lưng này vô cùng quen thuộc, cô cũng không nhớ rõ đã bao nhiêu lần, cái tên nhóc to xác này nắm tay cô, lướt đi giữa đám đông.
Nhưng giờ phút này, bóng lưng quen thuộc kia lại vô cùng xa lạ.
Giản Đường lẳng lặng đưa mắt nhìn bóng lưng kia, cho đến khi anh ta hoàn toàn mất hút.
Ánh mắt cô lại nhìn sang khuôn mặt khó xử của Giản Minh Bình, nhưng còn chưa tới một giây, đã lập tức lướt qua Giản Minh Bình… Nếu người nhà không thể là động lực để mình tồn tại, trái lại còn là vũ khí để người khác làm tổn thương mình, vậy thì thà không có còn hơn.
Giản Minh Bình quay đầu sang hướng khác, cũng không có ý muốn ở lại, vội vàng xoay người bỏ đi.
Ngụy Tư San vui mừng trong lòng… Giản Đường, để tôi xem còn có ai so sánh cô với tôi? Để tôi xem cô còn có thể vênh váo, đắc ý nữa không? Cô còn nát hơn cả bùn sình rồi! Mãi mãi đừng hòng gượng dậy được!
“Này.” Ngụy Tư San đá chiếc thùng đầy tiền kia đến trước mặt Giản Đường, nói như bố thí: “Tiền này là của cô.”
“Thẻ nhớ.” Giản Đường vươn tay ra, đôi mắt nhìn chằm chằm Ngụy Tư San: “Tôi đã nói rồi, nếu lần này cô lại lừa gạt tôi, tôi sẽ lập tức kéo cô xuống địa ngục chung.”
Có lẽ là biểu hiện của Giản Đường quá đáng sợ nên khuôn mặt xinh xắn của Ngụy Tư San nháy mắt hiện lên vẻ kinh hãi, cứng cổ nói:
“Tôi không có video lưu trữ nào khác hết, chỉ có một cái bên trong điện thoại này thôi. Cô nhìn cho kỹ.” Ngụy Tư San nói, đồng thời tháo thẻ nhớ trong điện thoại di động ra, nói với người bên cạnh: “Đưa bật lửa đây.”
Đốt cái thẻ nhớ ngay trước mặt Giản Đường: “Giản Đường, cô nhìn cho rõ, tôi đốt hết rồi. Về sau, nếu ai có đoạn video này, thì đó là chuyện của người đó, đừng đổ thừa cho tôi. Ngụy Tư San tôi không phải là người tốt gì nhưng chữ tín thì vẫn có.”
Nói xong, cô ta dẫn theo đám người rồng rắn rời đi, cả ông chú trung niên bụng bự cũng theo thời thế, vội vàng đi theo đám người kia… Ông ta coi như cũng đã nhìn thấu, chuyện hôm nay rõ ràng là một cái bẫy nhắm vào cô gái trẻ kia, bản thân ông ta tốt nhất không nên dính vào.
Căn phòng yên tĩnh chỉ còn lại một cô gái.
Có một người từ sau bức bình phong bước ra, đứng ở trước mặt cô. Cô chậm rãi ngẩng đầu, thuận mắt ngước nhìn.
Người kia vui vẻ nói: “Cô Giản, tôi đã từng nói sẽ để Tiêu Hoành nhìn thấy bộ mặt thật của cô. Nhưng cô lại là người nhà họ Giản, còn có quá khứ như vậy, thật sự vượt khỏi dự đoán của tôi. So với những gì tôi biết, cô còn quá sức tưởng tượng hơn.”
Giản Đường không nói tiếng nào, chống đất đứng lên.
“À, hai tỷ.” Bàn tay thon dài vươn ra, giữa hai ngón tay kẹp một tờ chi phiếu, đưa tới trước mặt Giản Đường: “Đêm hôm đó, cô hỏi mượn tôi hai tỷ, bây giờ đã có thể cho cô vay rồi. Dù sao… cô để cho tôi xem một vở kịch tranh đấu gia tộc cực kì đặc sắc.”
Vừa nói, anh ta vừa nắm lấy tay Giản Đường, nhét tờ chi phiếu vào lòng bàn tay Giản Đường.
Giản Đường rũ mắt xuống, nhìn vào tờ chi phiếu trên tay. Dưới ánh mắt chăm chú của Kane, bàn tay cô chậm rãi cử động.
Đáy mắt Kane hiện lên vẻ xem thường.
Giản Đường cầm tờ chi phiếu lên, không thèm nhìn đến một cái, vụt tay, đập thẳng tờ chi phiếu vào mặt Kane, tiếng động thô rát nhẹ nhàng vang lên: “Cảm ơn lòng tốt của anh Kane, nhưng tôi không cần nữa.”
Ngụy Tư San nói, nhận lời ai thì phải hết lòng làm việc cho người đó, người đó chắc là người trước mặt này nhỉ?
Đúng hay không đúng, đối với cô cũng xem như đã uổng công rồi.
Giản Đường nhấc chân lên.
Một chân cô quỳ dưới đất lâu quá nên bị tê, kéo theo cả chân kia cũng bất tiện. Từng bước, từng bước, lẹt xẹt lẹt xẹt bước ra khỏi phòng, không hề quay đầu lại, không hề để ý tới ánh mắt phía sau lưng.
Cô đi ra bằng cửa sau, dường như rất quen thuộc, đi bằng cửa sau có thể tránh được đám đông phía trước.
Lê chân đi thẳng một đường, mở cánh cửa cổng vòm ra, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đêm… Khóe môi cô hơi nhếch lên, nói với bầu trời đêm tĩnh lặng: “Ông nhìn đi, tôi không khóc.”
Ông nhìn đi, ông rốt cuộc là ai? Giản Đường gọi ông là ai thế? Không ai biết được.
Cô lại tự nhủ: “Vốn dĩ muốn tiết lộ tất cả, để Tiêu Hoành biết quá khứ của cô… Bây giờ thì anh ta cũng biết rồi, chỉ là thay đổi cách khác, dù sao… mục đích cuối cùng đều giống nhau.”
Thật sự giống nhau sao?
Vậy thì tại sao cô lại đau đớn đến thế?
Cô yêu Tiêu Hoành sao?
Giản Đường biết rõ là không.
Anh ta chỉ là người tiến vào cuộc sống của cô rồi phủi mông một cái, nói với cô rằng, anh ta chỉ đến nếm trải cuộc đời, cô đừng xem là thật.
Giản Đường muốn cười nhưng cô cười không nổi.
Cô lại lần nữa hò hét với bầu trời đêm yên tĩnh: “Ông nhìn đi! Tôi không có khóc!”
Nhưng… trên đời này, người có thể không xem thường cô, người có thể nhìn cô bằng ánh mắt bình thường, bây giờ đã… không còn nữa rồi!
Ánh mắt chăm chú, không có.
Ánh mắt nghiêm túc, không có.
Ánh mắt chân thành, không có!
Giản Đường co chân chạy, sau khi cô đi đứng bất tiện, chưa từng chạy nhanh như vậy lần nào… Đau đớn lan tràn từ bắp đùi đến sống lưng, đau thấu ruột gan!
Mà cô gái đang chạy loạng choạng kia, dường như khồng hề phát hiện ra, dáng chạy của cô hiện tại cực kỳ giống chim cánh cụt bị què một chân!
Cực kì xấu!
Trong phòng hội nghị trên tầng hai.
Kane liếc mắt nhìn tấm chi phiếu đang nằm dưới mặt đất, đưa tay sờ sờ chỗ bị đánh trên mặt. Anh ta khẽ xì một tiếng, vẻ mặt khinh thường, định nhặt tờ chi phiếu lên rồi chuẩn bị bỏ đi.
Một bàn tay khác lại đột nhiên nhặt lấy tờ chi phiếu trên đất trước.