Nhất là sau khi con trai và con dâu của Ngô Điền Phúc, cũng chính là đường đệ và đường đệ tức phụ của hắn bởi vì ngoài ý muốn mà qua đời, Ngụy gia càng thêm cảnh giác hắn, nhất là Ngụy thị, luôn ở bên cạnh hắn ân cần nhắc nhở, không cho hắn qua lại quá nhiều với Ngô Điền Phúc, chỉ vì phòng ngừa không cho hắn nhân cơ hội tiếp tế cho nhà nhị thúc.
Ngô Trác Viễn vì vậy còn cãi nhau với Ngụy thị thậm chí là Ngụy gia vài lần, nhưng trứng không chọi được với đá, lúc trước khi bản thân cùng đường cũng đã nhận được ân huệ cực lớn của Ngụy gia, lại đang ở rể, thật sự không thể làm ra chuyện quá khác người, đành phải thỏa hiệp, mặt ngoài hết sức không qua lại nhiều.
Thậm chí Ngô Điền phúc thường xuyên bán đậu phụ ở chợ, vô cùng mệt mỏi, hắn cũng không dám dẫn Ngô Điền Phúc vào trong cửa hàng ngồi nghỉ một chút, ăn một bữa cơm gì đó, chỉ có thể lén mua chút sủi cảo, lấy chút điểm tâm gì đó đưa cho Ngô Điền Phúc.
Thời gian lâu rồi, Ngô Điền phúc cũng phát hiện ra, biết được sự khó xử của Điền Trác Viễn, liền bảo hắn đừng qua lại nhiều, thấy Ngô Trác Viễn không nghe, liền thường xuyên nói lời lạnh nhạt với hắn, làm cho hắn biết khó mà lui.
Ngô Trác Viễn biết chuyện này, cũng hiểu được nỗi khổ tâm của Ngô Điền Phúc, trong lòng lại có chút chua xót, hắn gật đầu trên mặt miễn cưỡng nặn ra một nụ cười: “Cháu nghe lời nhị thúc là được.”
“Nghe ta là được rồi, sau này hãy trông coi kỹ cửa hàng của ngươi, chú tâm vào việc buôn bán, kinh doanh thật tốt mới là chuyện đúng đắn.” Ngô Điền Phúc nói.
“Nói là nói như vậy….” Ngô Trác Viễn thấy Ngô Điền Phúc nói tới chuyện buôn bán, theo bản năng gãi đầu.
“Sao vậy, gần đây làm ăn không được tốt sao?” Ngô Điền Phúc thấy thế, hỏi.
“Cũng không thể nói là không tốt, nhưng cũng không phải rất tốt, cũng chỉ có thể nói là tàm tạm thôi.” Ngô Trác Viễn thở dài nói: “Cửa hàng này lúc trước là nhạc phụ của cháu mở, bánh điểm tâm được bán trong cửa hàng cũng là tay nghề mà nhạc phụ lúc trẻ đi phủ thành học được, nói về hương vị thì cũng không tệ, mọi người nếm qua đều nói khá ngon, nhưng những điểm tâm này từ lúc cháu vào Ngụy gia cho tới bây giờ vẫn là những món đó, không thay đổi bao giờ.”
“Nghe Ngụy thị nói, từ khi nàng còn bé biết nhớ chuyện tới giờ, đều là mấy thứ này, cái gì mà hoa váng sữa, bánh đào xốp, bánh đậu xanh, bánh hoa quế ngọt,...…, tới bây giờ là hai mươi năm rồi, một chút thay đổi cũng chưa từng có.”
“Nhị thúc cũng biết rồi đấy, ở trấn trên của chúng ta chỉ có bằng đấy người, có thể nói là không có nhà ai chưa từng tới cửa hàng mua điểm tâm, nhưng chỉ có mua một lần hai lần, xem như nếm chút hương vị mới mẻ, giờ thì không ai chịu nổi hai mươi năm đều ăn tới ăn lui chỉ có mấy thứ này, cho nên cũng chỉ có nhà ai đi thăm người thân, hoặc là người già trong nhà muốn mua cho trẻ con một chút đồ ngọt gì đó, thì mới đến cửa hàng mua một ít.”
“Vì vậy việc buôn bán cũng….
Chậc, chỉ có thể nói là ăn không đủ no nhưng cũng không tới mức chết đói.”
Ngô Trác Viễn nhắc tới chuyện này liền đau đầu, trong lời nói cũng tràn đầy phiền muộn, lại nghe Ngô Điền Phúc nhíu mày: “Vậy sao ngươi không nghĩ thêm ý tưởng mới? Làm chút điểm tâm kiểu mới gì đó?”
“Tất nhiên là đã nghĩ tới rồi.”
Tâm trạng của Ngô Trác Viễn càng thêm sa sút: “Chỉ là nhạc phụ không chịu, nói những điểm tâm này là ông ấy từ trên phủ thành học được, đều là những món nổi bật của những cửa hàng trăm năm tuổi, vì vậy những món đó không có khả năng kém được, không ai đến mua thì chỉ có thể nói là những người đó không biết nhìn hàng.”
“Hơn nữa vì nhạc phụ đề phòng cháu nên công thức của những điểm tâm này đều chỉ giao cho Ngụy thị làm, cho dù cháu có lòng muốn cải tiến công thức hoặc làm thêm những điểm tâm mới thì bản thân cháu còn không biết làm điểm tâm chứ nói gì là những điểm tâm kiểu mới.”