"Hoàn toàn chính xác, tại hạ cũng biết đấy, cũng không dấu gì Tô chưởng quỹ, chưởng quỹ của Thất Lý Hương này chính là chất nữ của tại hạ, Lục Văn Tình." Lục Tề Thuận đáp.
Lục Tề Thuận này còn vô liêm sỉ hơn so với tưởng tưởng của nàng một chút, nói rõ ràng như thế.
Tô Mộc Lam mấp máy môi, như cười mà không phải cười: "Như thế này, đúng là ta có hơi khó hiểu, nếu Lục tiểu thư đã là chất nữ của Lục chưởng quỹ, Lục chưởng quỹ lại đến hỏi ta cách là món thịt dê kho tộ này, là đạo lý gì?"
"Chất nữ kia của ta suy cho cùng cũng là đàn bà con gái, có rất nhiều chuyện làm không được rộng rãi cho lắm, hơn nữa chất nữ kia của ta sớm muộn gì cũng phải lấy chồng, cuối cùng sản nghiệp của Lục gia đều thuộc về Lục gia thôi."
Lục Tề Thuận cười nói: "Còn nữa, đều nói đất lành chim đậu, chỉ cần Tô chưởng quỹ có thể bán cách điều chế của Thất Lý Hương cho ta, Tô chưởng quỹ cứ mở miệng, nhất định ta sẽ trả cho Tô chưởng quỹ một cái giá không tồi."
"Ta nguyện tốn một ngàn năm trăm lượng bạc mua phương pháp chế biến thịt dê kho tộ kia trong tay Tô chưởng quỹ, ngoại ra, ta cũng sẽ chịu luôn số tiền mà Tô chưởng quỹ cần phải bồi thường cho Thất Lý Hương, Tô chưởng quỹ nghĩ như thế nào?"
Một ngàn năm trăm lượng với một phương pháp chế biết mà nói có thể là rất thẳng tay rồi.
Dùng một cái giá cao để mua một phương pháp chế biến, gồm cả việc chịu luôn cả bồi thường, Lục Tề Thuận này thật đúng là bỏ ra một số vốn lớn rồi.
Năm nay, Lục Tề Thuận đã mở cửa hàng Thuận Ý Trai, chắc hẳn cũng là dùng cách này.
Giải quyết dứt khoát, nhanh chóng lưu loát, có đôi khi vô cùng có tác dụng trong việc làm ăn, vả lại người không quyết đoán không thể nào làm được.
Nếu như nói cẩn thận, Lục Tề Thuận này đúng là có một chút thủ đoạn đó, chỉ tiếc, thủ đoạn này không có tác dụng với chính đạo, đến cùng cũng không có kết cục tốt.
"Hợp tác với Lục chưởng quỹ, dường như ta cũng không lời mấy so với hiện tại nhỉ."
Tô Mộc Lam cười khẽ: "Nhìn qua thoáng cái là có được một khoản tiền lớn, ta có thể cuộc sống giàu có, không lo lắng về tiền bạc trong một quãng thời gian ngắn, nhưng miệng ăn như núi lở, suy cho cùng có xài thì sẽ hết, không bằng cứ từ từ, trông cũng không nhiều nhưng quanh năm suốt tháng đều có, liên tục không ngừng, thực tế thua hiện tại nhiều."
"Tiếp theo, quan hệ cá nhân của ta với Lục tiểu thư rất tốt, cũng thấy Lục tiểu thư là một đối tác vô cùng đáng tin, làm ăn với nàng rất an tâm, cho nên cũng không định bán công thức món thịt dê kho tộ cho người khác."
"Hơn nữa, không giấu gì Lục chưởng quỹ, ta cũng không thiếu một ngàn năm trăm lượng bạc này, cho nên vẫn nên mời Lục chưởng quỹ trở về đi."
Sắc mặt của Lục Tề Thuận lập tức trở nên khó coi.
Những lời này của Tô Mộc Lam, ít nhiều gì cũng có ý vả mặt hắn.
Nói Lục Văn Tình là một người đáng tin, vậy chính là bảo hắn cáo già rồi.
Đáng giận nhất chính là còn nói nàng không thiếu một ngàn năm trăm lượng bạc này, đấy là ngầm trào phúng hắn trả ít sao?
Dù có làm món ăn ngon thế nào đi nữa, nói cho cùng cũng chỉ là một thôn phụ mà thôi, há miệng tùy tiện nói như thế này, thật sự là...
Nghe vô cùng chói tai.
Lục Tề Thuận cố nén sự không vui trong lòng, bảo: "Tô chưởng quỹ cảm thấy ít sao? Vậy ta trả hai ngàn lượng bạc!"
Câu nói này, gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra.
Dù sao cũng là hai ngàn lượng bạc, thật sự không ít, hiện tại với hắn mà nói đã trút hết rồi, cũng chỉ còn ít đồng bạc này thôi.
Có điều hiện tại việc làm ăn của Tề Thuận Trai đang sa sút, mà Thất Lý Hương của Lục Văn Tình lại luôn buôn may bán đắc.