Đợi sau khi hộ tống Cố Tu Văn trở về Cố gia thì ngay cả nước trà cũng không uống, cơm chiều cũng không ăn, vội vàng đi tìm Thẩm Khâu và truyền lại lời nói của Cố Tu Văn.
Còn bên Cố Tu Văn, thấy Cố Vân Khê sau khi trở về vẫn luôn vui vẻ, đối với chuyện thành thân của hắn và Cố Văn Tình cũng chỉ có đồng ý mà không phản đối, hơn nữa còn là xuất phát từ nội tâm chứ không phải chỉ giả bộ trên mặt, nên tảng đá trong lòng của hắn cũng xem như đã rơi xuống đất.
Lúc ăn cơm tối thì Cố Tu Văn còn đặc biệt dặn dò nhà bếp phải làm đồ ăn mà Cố Vân Khê thích ăn, khiến cô bé ăn đến mức hai quai hàm đều phồng lên, rất vui vẻ.
Sau khi ăn cơm chiều thì hai cha con cùng ngồi uống trà và ngắm những bông hoa nở rộ trong khu vườn nhỏ.
Cây tường vi, hoa hồng, hoa thược dược và hoa sen….
Muôn hoa đua sắc, đẹp đẽ không thể tả nổi.
Cố Vân Khê sau khi uống một chén trà cho ấm bụng thì lại cầm điểm tâm trong đĩa lên, cẩn thận quan sát một lúc: "Cái này nhìn không giống như là điểm tâm do Lục tỷ tỷ làm."
"Tiểu thư, đây là điểm tâm mua ở Thất Lý Hương, có mùi vị cũng không khác biệt lắm với điểm tâm mà Lục tiểu thư làm, chỉ là không đặc sắc bằng mà thôi." Trương ma ma nói.
Dù sao thì một bên là sản xuất hàng loạt, một bên là tự tay làm riêng, vẫn là có sự khác nhau.
Hơn nữa, tay nghề của mấy sư phụ làm điểm tâm cũng đều là học từ Lục Văn Tình, tất nhiên sẽ không thể làm ngon hơn Lục Văn Tình được.
"Hai ngày nay Lục tỷ tỷ không tặng điểm tâm sang sao?" Cố Vân Khê hỏi.
"Dù sao lão gia nhà ta và Lục tiểu thư cũng đang bàn bạc hôn sự, phải tránh gây hiểu lầm mới được, nếu không sẽ bị người khác chê cười, cho nên Lục tiểu thư cũng không tiện tặng điểm tâm sang đây nữa." Trương ma ma giải thích.
"Quy củ này cũng thật là kì quái." Cố Vân Khê nghiêng đầu.
Trương ma ma thấy thế liền nở nụ cười: "Là có chút kì quái, hơn nữa càng gần đến lúc kết hôn thì càng cần phải chú ý hơn, đặc biệt là trước khi kết hôn một ngày thì tuyệt đối không thể gặp mặt, nếu không thì sẽ không may mắn."
"Còn như vậy sao…."
Cố Vân Khê sau khi nghe xong thì thở dài thật sâu, ánh mắt nhìn Cố Tu Văn cũng tràn đầy ai oán: "Vốn dĩ nghĩ cha và Lục tỷ tỷ đã đính hôn thì sau này ta sẽ ăn không hết nhiều điểm tâm hơn, lại không nghĩ tới là bây giờ còn không có mà ăn."
"Hơn nữa, đây đều là bị cha làm liên lụy….
."
Bị Cố Vân Khê oán giận nên Cố Tu Văn có chút xấu hổ sờ mũi, sau đó trêu ghẹo cô bé: "Không ngờ nguyên nhân con đồng ý hôn sự giữa phụ thân và Lục tỷ tỷ của con lại là bởi vì điểm tâm mà Lục tỷ tỷ của con làm sao?"
"Vậy cũng không phải…." Cố Vân Khê mở mồm phủ nhận: "Chủ yếu vẫn là bởi vì cảm thấy Lục tỷ tỷ vừa đẹp người vừa thiện lương, tính tình cũng tốt nên con mới thích Lục tỷ tỷ." Đúng vậy, chính là ý này.
Nghe câu trả lời của Cố Vân Khê thì khuôn mặt của Cố Tu Văn tràn đầy tươi cười.
Cố Vân Khê lại nói tiếp: "Nhưng mà cha thì còn kém nhiều, tuổi tác của cha đã lớn như vậy, còn mang theo con vợ trước như ta, để Lục tỷ tỷ vừa vào nhà đã phải làm kế mẫu, khuôn mặt của cha cũng không đẹp bằng Lục tỷ tỷ…."
Cố Tu Văn: "…."
Đột nhiên có cảm giác bị đâm thẳng vào tim.
"Điểm duy nhất mà cha có thể lấy ra được chính là chức quan Huyện lệnh, cho nên cha à, đến khi Lục tỷ tỷ vào cửa thì cha phải đối xử với Lục tỷ tỷ thật tốt, tuyệt đối đừng khiến Lục tỷ tỷ bị tổn thương."
"Còn nữa, cha đã lớn tuổi như vậy rồi, thì sau này phải chú ý cách ăn mặc nhiều hơn, bằng không nếu đứng ở bên cạnh Lục tỷ tỷ thì có vẻ sẽ quá lớn tuổi, người bên ngoài sẽ nghi ngờ cha là trâu già gặm cỏ non thì phải làm sao bây giờ…."
Trái tim của Cố Tu Văn bây giờ đã bị đâm nát thành một cái rổ: "…"