Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Dáng dấp thấp, lại ăn đến béo, xem ra chính là người bình thường bỏ không ít đồ vào bụng, cả đồ ngon và đồ không ngon đều chui vào bụng người phụ nữ này, vậy thì cũng thôi đi, đến ngay cả Bạch Thổ Thuận bình thường đều gọi nàng là người ăn ngon miệng, thật sự cũng không thấy hay sao.

Một đại lão gia, suốt ngày vây quanh cô vợ trẻ của mình, thật đúng là không có chút dáng vẻ đàn ông gì cả.

Có điều, đàn ông có dáng vẻ như thế này vậy cũng sẽ khiến cho vợ say mê, nói tới nói lui, cũng là Tôn Thị quen được đà lấn tới.

Hàn Thị nghĩ đến đây, liền thấy Tôn Thị mũi không ra mũi, mắt không ra mắt, mí mắt của mình cũng trợn lên hết lần này đến lần khác.

"Không nhìn gì cả." Tôn Thị cũng không phải kẻ ngu, đương nhiên cũng cảm nhận được Hàn Thị không thích mình, cũng không muốn nói nhiều với bà.

"Ta lớn tuổi chứ không có mù." Hàn Thị thấy giọng điệu Tôn Thị nhàn nhạt, lập tức vô cùng mất mặt, liền hừ một tiếng: "Cũng không phải ta không nhìn ra ngươi không ngừng nghiêng mắt nhìn vào nhà Tôn Thị người ta, thế nào, có phải là muốn học trộm cách người ta phơi khoai lang khô không?"

"Ầy, ta thấy cũng là đừng hao phí tâm tư cho chuyện này nữa, khoai lang khô này không phải ai cũng có thể phơi được, khi chưa muộn, hãy bỏ cái ý định này đi, tránh đến lúc đó cả rổ khoai lang khô lại nện vào tay mình nữa."

Nghe thấy lời này, sắc mặt Tôn Thị lập tức trở nên khó coi.

Lúc trước, chuyện nàng với người khác cùng phơi khoai lang khô nhưng không bán đi được, dù không hề nói với bên ngoài, nhưng người khắp thôn cũng đều biết cả.

Nhưng biết thì biết, loại chuyện không quá vẻ vang lại có chút mất mặt này, tất cả mọi người đều sẽ không nói ra, cũng chỉ tự để trong lòng.

Nhưng Hàn Thị lại công khai nói ở bên ngoài, thật sự là có phần đâm dao găm vào tim nàng.

"Mắt Hàn thẩm không mù, chỉ là hơi xấu bụng một chút."

Tôn Thị nói chuyện cũng không khách sáo: "Muốn nói móc ta, người đây à, xấu xí một chút cũng không sao, thấp chút cũng không sao, chỉ sợ xấu bụng, đến lúc đó thật sự là người gặp người tránh, quỷ gặp quỷ sầu mất."

"Khoai lang khô bán không được thì tự mình có thể ăn, lòng dạ mà xấu, sau này sẽ không ai phối hợp với ngươi nữa, gặp phải chuyện gì cũng đều nghĩ sẽ tránh xa ra, vậy thì không dễ dàng rồi, Hàn thẩm, ngươi nói xem có đúng hay không đây?"

Nghe Tôn Thị móc vào mấy chỗ để sỉ nhục bà, Hàn Thị tức đến mức môi cắt không còn giọt máu: "Nói chuyện với trưởng bối như vậy, đúng là không thể tưởng tượng nổi!"

"Ta chỉ nói thật mà thôi, cũng không có chỉ mặt gọi tên nói ai, sao Hàn thẩm lại phải sốt ruột đến thế?" Tôn Thị thấy Hàn Thị tức giận kinh ngạc, trong đầu lập tức thư thản hơn rất nhiều, cứ liên tục cười hì hì, mí mắt gần cong đến tận bầu trời: "Hay phải nói Hàn thẩm cảm thấy bản thân chính là loại người này, cho nên mới sốt ruột như thế?"

"Ôi, nếu thật sự là vậy, vậy coi như ta chưa nói..."

"Ngươi..." Hàn Thị tức giận đến mức toàn thân đều run lên.

"Bây giờ không còn sớm nữa, tranh thủ về nhà thôi, ban đêm nhà còn ăn thịt chưng cách thuỷ kia, còn không quay về thì thịt này không mềm nổi rồi." Tôn Thị nói rồi lắc lắc vòng eo mập mạp rời đi.

Cuộc sống nhà Hàn Thị bình thường, Tôn Thị nói lời này chính là cố ý muốn chọc giận Hàn Thị.

Hàn Thị nhìn bóng lưng của Tôn Thị rồi phỉ nhổ vài cái, cảm thấy chưa hết giận như cũ, lại chửi mát thêm một lúc lâu.

Lại ngẩng đầu nhìn sân nhà mình, thấy Lưu Thị đang nhặt rau thì lại giận không chỗ phát tiết.

"Ngươi nhìn quả cà ngươi hái một chút này, bỏ quá nhiều vỏ rồi, nhà chúng ta có núi vàng núi bạc sao mà hao tốn như thế hả?" Hàn Thị gần như là chạy vội vào sân, ồn ào một trận với Lưu Thị.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK