Suy cho cùng cũng không phải là con nít nữa, mọi việc tự mình lo liệu suy xét đi.
Quan thanh liêm cũng khó mà quyết định được việc trong nhà, ông muốn can thiệp vào e là cũng không can thiệp được.
Ngô Điền phúc đè xuống mọi lo lắng trong đầu, nói "Ừ" một tiếng, sau khi thu dọn mọi thứ xong xuôi liền đi theo Ngô Trác Viễn tới một quán bán hoành thánh ở bên cạnh.
Hai đồng tiền một chén hoành thánh, một chén có mười cái hoành thánh khá to, mỗi người gọi một chén, bên cạnh mang theo một ít bánh nướng nhân thịt, một đồng tiền hai cái bánh, hai chú cháu mỗi người ăn một chén hoành thánh, hai cái bánh nướng, vùi đầu vào ăn.
"Cha, cha trở về ăn cơm đi, con ở chỗ này trông coi cửa hàng." Ngụy thị nói với Ngụy Đại Hữu.
"Ăn cái gì mà ăn, tức đến no bụng rồi." Ngụy Đại Hữu hừ một tiếng.
Ngụy thị mím môi.
Nàng biết Ngụy Đại Hữu đang tức giận chuyện gì, cũng biết suốt buổi sáng hôm nay, Ngô Trác Viễn đều giúp Ngô Điền phúc bán đậu hũ, làm ầm ĩ huyên náo cả lên, thậm chí còn có một kẻ chuyên ngồi lê đôi mách mà Ngụy Đại Hữu không đối phó được đã đến cửa, nói gần nói xa mà châm chọc một lúc lâu, khiến sắc mặt của Ngụy Đại Hữu đen kịt như đáy nồi.
"Cha, con đi gọi Trác Viễn trở về ……" Ngụy thị nhỏ giọng nói một câu.
"Đi cái gì mà đi?" Ngụy Đại Hữu gào lên một câu, "Hắn không trở về Ngụy gia là vì cái gì, còn không phải là ỷ vào con đã thành hôn cùng hắn, còn có con với nhau, cho nên không thể không nhận hắn hay sao?"
"Hắn đang muốn ép ta đồng ý, bây giờ con đi gọi hắn về, còn không phải là cúi đầu với hắn hay sao.
Thế thì sau khi hắn về sẽ dẫm con xuống lòng bàn chân đó? Khi ấy muốn làm gì thì phải theo ý của hắn."
"Con gái ngốc." Ngụy Đại Hữu cất tiếng nói chân thành, "Con cứ nghe theo lời cha là được, nếu hắn giận dỗi, con cứ giận dỗi theo, xem ai có thể kiên trì được.
Nếu người nào kiên trì đến cuối cùng thì người đó thắng, sau này chuyện gì cũng có thể dễ nói chuyện hơn, nếu lúc này con mà cúi đầu, thì cả đời con sẽ bị Ngô Trác Viễn hắn bắt chẹt cho mà xem."
"Loại con rể tới cửa này, chẳng những muốn khoét sạch của cải nhà vợ, còn muốn làm bậy ở bên ngoài, bỏ vợ bỏ con, còn nạp nhiều thiếp, nên đề phòng người như thế, con không thể không đề phòng!"
Ngụy thị cúi thấp đầu, không hé răng nửa lời.
Nước mắt không ngăn được ở trong hốc mắt mà chảy dài.
- ---
Sau khi sang mùa thu, buổi trưa hôm nay vẫn nóng, nhưng ban ngày thời tiết cũng tốt, độ ấm vừa phải, không oi bức như ngày hè.
Tô Mộc Lam lo lắng khoai lang đỏ khô không được phơi tốt, trong lúc thái khoai lang đỏ khô đã thái mỏng hơn một chút.
Thái mỏng, số lượng đem ra phơi nắng trở nên nhiều hơn, quanh sân chất đầy vô số, thoạt nhìn còn hoành tráng hơn lúc trước.
Toàn bộ sân trải đầy màu vàng cam, có lẽ ở phía xa cũng có thể nhìn thấy.
Người đi ngang qua nhà của Tô Mộc Lam cũng không nhịn được phải ngó nhìn vào.
Cũng vì thế mà khối lượng công việc phơi khoai lang đỏ trở nên lớn hơn một chút.
Cũng may trong hai ngày này trên đồng ruộng cũng không nhiều việc, Tô Mộc Lam và bọn nhỏ không bận chuyện đồng áng, nhưng cũng coi như bận rộn ở chỗ này.
Tới buổi trưa hôm nay, Phùng thị tới, xách theo cái giỏ tre.
Không phải là loại giỏ trẻ xách theo thông thường, mà là bàn tay duỗi hết về một bên, ba ngón tay bắt lấy cái tay cầm giỏ tre kia, dường như cực kì sợ hãi đồ vật bên trong giỏ tre, nhưng động tác này dùng rất nhiều sức lực, Phùng thị vừa đi vừa thở hổn hển, mới vừa vào cửa đã đặt giỏ tre xuống mặt đất, không nhịn được xoa cánh tay của chính mình.
"Phùng tẩu tử, chỗ tẩu có cái gì nặng mà xách theo như vậy?"