"Trong cửa hàng gần đây đã xảy ra chuyện gì vậy?" Tô Mộc Lam hỏi.
Tới gần lễ mừng năm mới thì cửa hàng son phấn và Linh Lung Các đã đóng cửa từ sớm để cho tất cả tiểu nhị được trở về nhà an tâm đón Tết.
Dù sao mùa cao điểm của những cửa hàng này đều là vào đầu tháng chạp (*tháng 12 âm lịch), càng gần về cuối năm thì việc buôn bán cũng ít hơn, thay vì cứ mở cửa hàng để tiếp vài khách lẻ tẻ thì không bằng đóng cửa sớm hơn để cho tất cả tiểu nhị có thể trở về nhà đón năm mới.
"Vốn dĩ tính toán năm sau sẽ đi phủ thành mở thêm hai cửa hàng mới, nhưng mà vẫn chưa tuyển được chưởng quầy, chưa chọn ra được người nào nên cũng có chút buồn rầu." Bạch Thạch Đường nói.
"Thà thiếu chứ không chọn ẩu, chưởng quầy liên quan đến toàn bộ mọi mặt của cửa hàng nên vẫn phải cẩn thận lựa chọn người tốt nhất mới được." Tô Mộc Lam nói.
"Là ý này." Bạch Thạch Đường gật đầu: "Cho nên chuyện này cũng chỉ có thể kéo dài, sang năm sau sẽ tính tiếp, bây giờ trong tay ta có chút ngân lượng, muốn đi mua thêm năm mươi mẫu ruộng tốt."
"Kinh doanh có lúc sẽ lỗ có lúc sẽ lãi, rất nhiều thời điểm đều sẽ không ổn định, ruộng đất vẫn đáng tin hơn một chút." Tô Mộc Lam đồng ý.
Lo trước đề phòng họa sau này.
"Đến lúc đó vẫn sẽ giao cho điền trang xử lý, tiền này sẽ đều cất vào cửa hàng bạc." Bạch Thạch Đường nói: "Đến lúc đó khế đất cũng sẽ để ở chỗ của ngươi vậy."
"Được." Tô Mộc Lam cũng không từ chối.
Việc kinh doanh của Bạch Thạch Đường càng làm càng lớn, trong tay hắn cũng không thiếu tiền, những thứ này vốn dĩ sẽ để lại cho bọn nhỏ, nàng cũng sẽ không tùy tiện động vào.
Vì vậy để ở trong tay ai thì cũng không khác gì cả.
Thấy Tô Mộc Lam đồng ý nên Bạch Thạch Đường chỉ "Ừ" một tiếng rồi lại tiếp tục băm thịt.
Mí mắt hơi rũ xuống, che giấu tất cả biểu tình trên mặt.
Buổi tối có bánh hành, nộm rau và canh thịt viên.
Hương vị thơm ngào ngạt, đối với bọn trẻ mà nhiều ngày nay đã đi nhiều nơi ăn thịt viên rán, thịt chiên, cùng tất cả các loại điểm tâm ăn vặt, thì bữa cơm canh này vẫn vô cùng ngon lành, ăn mãi không ngán.
Vào ban đêm, khi bọn trẻ đã trở về phòng ngủ thì thậm chí bọn chúng còn ợ liên tục vì no.
Bạch Thạch Đường đi ngủ như thường lệ, nhưng lăn qua lộn lại như lật bánh trên chảo mãi mà vẫn không thể ngủ được.
Trong đầu đều là mấy chữ cùng nhau sống qua ngày với hai bên đều có tình cảm.
Cuối cùng thì hắn đành ngồi dậy, nâng cằm suy nghĩ.
Tô Mộc Lam….
Rốt cuộc thì nàng thuộc loại nào đây?
Hơn nữa, lúc trước hai người bọn họ cũng đã ước định là nếu một bên sau này gặp được người mình yêu thích thì bất cứ lúc nào cũng có thể nói ra chuyện hòa ly.
Tô Mộc Lam hơn một năm nay vẫn chưa bao giờ nói đến chuyện hòa ly, điều này có phải đã chứng tỏ rằng nàng cũng không có người yêu thích trong lòng hay không.
Mà hơn một năm nay, bọn họ vẫn luôn sớm chiều đều ở chung một nhà, trong lòng Tô Mộc Lam đối với hắn….
có tình cảm hay không?
Bạch Thạch Đường gãi đầu, cảm thấy trong đầu có rất nhiều suy nghĩ, loạn thành một đống lộn xộn khiến hắn có chút đau đầu.
Bất đắc dĩ, Bạch Thạch Đường đành phải đi ra ngoài phòng, muốn đi ra sân hít thở không khí cũng thuận tiện để cho bản thân bình tĩnh hơn.
Vào ngày 27 tháng Chạp, mặt trăng sắp biến mất rồi, ánh trăng mờ ảo mông lung, không sáng lắm.
Bạch Thạch Đường thắp một ngọn đèn lồng và ngồi một mình trong sân.
Không mặc áo khoác bên ngoài, chỉ mặc lớp áo trong hơi mỏng, cứ đứng trong gió lạnh như vậy nên sự mát lạnh rất nhanh chóng thâm nhập vào toàn bộ cơ thể, cũng khiến cho Bạch Thạch Đường tỉnh táo hơn một chút.
Suy nghĩ lộn xộn trong đầu cũng đã bình tĩnh lại, trong lòng của Bạch Thạch Đường đã cảm thấy yên ổn hơn.
Có chút lưu luyến cảm giác lạnh lẽo khiến cả người tỉnh táo như này nên Bạch Thạch Đường cũng dứt khoát ngồi ở trong sân lâu hơn một chút.