"Chỉ là lúc trước nghe muội nói vị Tô chưởng quầy này là một phụ nhân góa chồng, trong nhà cũng chỉ có bốn đứa nhỏ sống nương tựa lẫn nhau, nếu công việc lần này của Nhị thúc không được thuận lợi thì rất có khả năng sẽ thẹn quá hóa giận, nếu điều tra ra được chỗ của Tô chưởng quầy thì cũng khó đảm bảo là ông ta sẽ không đi gây chuyện phiền phức…."
"Vẫn nên sớm nhắc nhở Tô chưởng quầy mấy câu, để nàng ấy có thời gian chuẩn bị, muội cũng đi tìm lý chính ở thôn Bạch gia để nhờ vả giúp đỡ một chút, miễn cho Tô chưởng quầy vô tội mà lại bị liên lụy vì chuyện nhà của chúng ta…"
"Đại ca yên tâm, ta sẽ đi chuẩn bị làm tốt."
Lục Văn Tình nói: "Nhưng mà vừa rồi nghe Ngô chưởng quầy nói chuyện thì hình như trượng phu của Tô tẩu tử là Bạch Thạch Đường cũng không có qua đời, may mắn được người khác cứu nên mấy ngày trước đã trở về nhà, trong nhà cũng có người giúp đỡ thêm nên Tô tẩu tử cũng có thể yên tâm hơn một chút."
"Ngoài ra, ta cũng thay Tô tẩu tử quyên góp chút tiền bạc vào nhà thờ tổ của thôn Bạch gia để bày tỏ chút tâm ý, ta còn nghe nói thôn Bạch gia đang xây dựng học đường gia tộc, nên chúng ta sẽ quyên góp thêm chút sách vở bút mực, sẽ có lúc dùng đến."
"Được, tiểu muội xưa nay vẫn luôn làm việc ổn thỏa, muội thấy đúng thì cứ làm là được." Lục Cảnh Nghiễn cũng rất yên tâm về cách làm việc của Lục Văn Tình.
Lục Văn Tình nghe được đại ca nhà mình khen ngợi liền hé miệng cười không ngừng: "Đâu có, vẫn phải dựa vào đại ca chèo lái mới được, ta chỉ có thể làm chút chuyện nhỏ mà thôi."
Vừa nói chuyện, Lục Văn Tình vừa rót thêm một chén trà nóng hổi cho Lục Cảnh Nghiễn, sau đó nói: "Nói chuyện với đại ca một lúc lâu như vậy mà chưa từng thấy đại ca ho một tiếng nào, xem ra đại phu lần này được mời tới có y thuật thực sự cao siêu."
"Tần đại phu diệu thủ hồi xuân, ta cũng cảm thấy thân thể mình nhanh nhẹn hơn rất nhiều." Lục Cảnh Nghiễn cười cười.
Lục Văn Tình không hiểu rõ nhưng chính hắn thì lại cảm nhận được rõ ràng.
Bệnh ho lúc trước vẫn luôn không khỏi được, ngoại trừ do thân thể quá suy yếu thì phần lớn vẫn là bởi vì ưu phiền quá mức gây nên.
Hai chân của hắn bị bệnh, không thể đi lại bình thường, việc làm ăn hay chuyện lớn nhỏ trong nhà đều đặt lên một mình Lục Văn Tình, hắn có lòng nhưng không đủ sức lực, cảm thấy bản thân thật là vô dụng.
Hơn nữa sau khi Thuận Ý Trai làm ăn không tốt, Lục Văn Tình lúc nào cũng buồn rầu đầy mặt, khi không tìm được cách giải quyết thì hắn càng hận bản thân không thể giúp đỡ được gì, thân thể cũng càng ngày càng yếu đi.
Bây giờ việc buôn bán của Thất Lý Hương càng ngày càng náo nhiệt, công việc trong nhà cũng đã khởi sắc, trong lòng của Lục Cảnh Nghiễn đã nhẹ hơn rất nhiều, bệnh cũng tất nhiên là sẽ tốt hơn.
Nhưng mà việc này Lục Cảnh Nghiễn cũng không nói nhiều với Lục Văn Tình, chỉ thương lượng thêm về hành động bây giờ của Lục Tề Thuận có quan hệ gì với những chuyện trong gia tộc trong thời gian này, vẫn luôn bàn luận đến đêm khuya rồi sau đó mỗi người đều tự về nghỉ ngơi.
Ngày hôm sau, Lục Văn Tình liền đi tìm Ngô Trác Viễn, sau đó cùng nhau đi tới nhà của Tô Mộc Lam.
Lần này tới để nói về chuyện liên quan đến Lục Tề Thuận, cũng thuận tiện nhắc nhở Ngô Trác Viễn và Tô Mộc Lam đề phòng nhiều hơn.
Thứ hai chính là làm theo những gì đã thương lượng với Lục Cảnh Nghiễn, đi một chuyến đến nhà của Bạch Khang Nguyên, hy vọng Bạch Khang Nguyên là lý chính cùng với mọi người trong gia tộc thôn Bạch gia có thể chăm sóc nhiều hơn cho Tô Mộc Lam, cũng quyên góp rất nhiều sách vở và tiền bạc cho học đường gia tộc trong thôn.
Thứ ba cũng là đặc biệt đến thăm hỏi bệnh tình của Tô Mộc Lam, đưa tặng thêm một số thuốc mỡ có thể chữa vết thương liên quan đến bị té ngã, và cũng mang theo một ít thuốc bổ tới.
Hai việc đầu tiên là việc công, việc thứ ba là việc tư, Tô Mộc Lam liên tục nói cảm ơn: "Làm phiền Lục chưởng quầy đã quan tâm tới ta như vậy, lại còn tặng nhiều đồ như thế, thực sự là quá tốn kém rồi."