Thừa dịp sáng sớm thời tiết mát mẻ, Tô Mộc Lam liền chuẩn bị chờ lát nữa giặt sạch quần áo...
"Nương, để lát nữa con giặt cho, nương nghỉ ngơi một chút đi." Bạch Thủy Liễu thấy thế, giành lại chậu gỗ và quần áo.
Hôm nay lớp học trong tộc nghỉ ngơi như thường lệ, học đường kia của Bạch Mễ Đậu cũng được nghỉ, bốn đứa trẻ đều ở trong nhà, vội vàng quét tước sân, cho gà ăn, dọn dẹp nhà ở của mình.
Thấy Bạch Thủy Liễu nói như vậy, Bạch Lập Hạ cũng vội vàng nói,
"Vâng, để con và đại tỷ đi giặt là được, nương đừng động vào."
"Để ta làm cho, nghỉ ngơi hai ngày cũng đủ rồi, không làm việc gì ngược lại cả người khó chịu." Tô Mộc Lam cười nói, "Mấy con không đi tụ tập góp vui xem cô dâu xuất giá sao?" Hôm nay, là ngày mà Bạch Đào Chi xuất giá.
Lẽ rba người cùng thôn đều phải tới nhà hỗ trợ, đưa cô dâu xuất giá.
Có điều tuy Tô Mộc Lam nói nàng cảm thấy Bạch Thạch Đường còn sống, nhưng trong mắt người ngoài, nàng vẫn là quả phụ, những chuyện vui như con gái đi lấy chồng, đàn ông cưới vợ vào nhà nàng sẽ không thể tham dự.
Tô Mộc Lam cũng không muốn vì một chút lễ tiết này mà làm mất lòng hoặc nói quá nhiều với người khác nên không có ý định đi, trước đó mấy ngày tới tặng lễ vật, nói mấy ngày nay chính mình không thoải mái, nên ngày Bạch Đào Chi xuất giá sẽ không tới đưa hôn, cũng coi như để hai bên đều vui vẻ.
Có điều tuy nàng không thể đi, nhưng bốn đứa trẻ thì có thể đi.
Chuyên vui đầu tiên trong năm của thôn Bạch Gia đó chính là chuyện của Bạch Đào Chi, rất nhiều đứa trẻ đều muốn đi xem một sự kiện mới mẻ, góp mặt vào cuộc vui.
Tô Mộc Lam cũng muốn cho bọn nhỏ đi coi một chút, chứ suốt ngày chỉ nằm dí ở nhà, không đọc sách viết chữ thì lại giúp đỡ nàng làm việc nhà.
"Lúc nào đi ngang qua cửa nhà chúng ta thì đi liếc nhìn một cái là được, chứ bây giờ đến cửa nhà của Đào Chi tỷ ngược lại toàn là người chen chúc lẫn nhau, chẳng nhìn thấy gì."
Bạch Thủy Liễu cười nói, "Làm như thế cũng coi như là dính không khí vui mừng, đưa Đào Chi tỷ đi xuất giá."
Bốn đứa trẻ vừa có chủ ý lại hiểu chuyện, Tô Mộc Lam thấy bọn trẻ có tính toán riêng của mình rồi thì không nói thêm cái gì nữa, cũng không bắt buộc, chỉ gật đầu, "Được rồi, các con cứ xem đi."
Quần áo đã bị bọn nhỏ đoạt đi rồi, không thể giặt đồ được nữa, Tô Mộc Lam chỉ có thể từ bỏ giặt đồ, xử lý khối đất trồng rau ở đầu sân kia một chút.
Thời tiết này, đúng là mùa dưa chuột, cà chua, cà tím mọc rộ lên, ớt cay cũng đã lục tục kết trái, chửng qua mấy quả đầu tiên còn quá nhỏ, phải đợi thêm hai ngày nữa mới có thể ăn.
Ớt chỉ thiên cũng vừa nhú đầu lên, như là cây đuốc nhỏ giơ lên trên vậy, trông xanh tươi rất đáng yêu.
Tô Mộc Lam gia cố lại giàn dưa chuột và đậu đũa, để hai loại cây dây leo này có thể thuận lợi bò lên trên, sau đó dọn dẹp giàn đậu sừng một chút.
Thấy mướp hương đã đến tới tầm, nàng thuận tay hái được hai quả, chuẩn bị buổi trưa làm món mướp hương xào thịt thái sợi để ăn.
Đang nấu nướng, bên ngoài vang lên tiếng sáo và trống, từ xa tới gần, tiếng pháo cũng vang lên ở cửa, đinh tai nhức óc.
Bốn đứa Bạch Thủy Liễu chung quy lại vẫn là con nít, nghe thấy âm thanh liền vội vàng chạy tới cửa, nhìn xem động tĩnh ở bên ngoài.
Tiếng kèm và chiêng trống vang vọng, cỗ kiệu màu đỏ đi qua cửa, người thân đi đưa dâu nhìn thấy có bọn trẻ ở cửa liền ném một ít đậu phộng và hạt hướng dương.
Ngụ ý sớm sinh quý tử, sinh nhiều con trai, được hưởng nhiều tốt lành.