Vừa dứt lời, xa phu lại nói, "Tiểu thư, chúng ta không cần làm, đối phương thối lui đến ngã ba đường, chúng ta có thể qua."
Lục Văn Tình ngẫm nghĩ, nói, "Khi nào đi đến đằng trước thì dừng lại."
Đối phương đã nhân nhượng nhường lối, nàng cũng phải biết điều, nói một câu cảm tạ đối phương một câu cho phải phép.
Xa phu đáp lời, đánh xe ngựa chạy tới đằng trước, ngừng lại, Liên Kiều tiến đến nói lời cảm tạ, Lục Văn Tình vén mành, muốn đối mặt cùng đối phương.
Mảnh xe ngựa ở phía đối diện cũng bị xốc mở ra.
Lục Văn Tình sửng sốt, vội vàng từ trên xe ngựa xuống dưới hành lễ, "Bái kiến Cố đại nhân."
"Lục chưởng quầy không cần đa lễ." Cố Tu Văn xuống xe ngựa, "Không thể ngờ là ở chỗ này gặp được Lục chưởng quầy."
"Bản quan nhớ rõ, hôm nay từ đường của Lục thị kia hình như là địa điểm để Hồng Vận Lâu tổ chức tủ thí tay nghề nấu ăn, Lục chưởng quầy vừa mới bận việc xong sao?"
"Đúng vậy, tiểu nữ đang định đi Thất Lý Hương." Lục Văn Tình đúng sự thật trả lời.
"Vậy sao." Cố Tu Văn ngừng lại một chút, nói, "Bản quan cũng vừa xong việc trở về, còn chưa ăn cơm chiều, nghe Lục chưởng quầy đề cập đến Thất Lý Hương, đúng là gợi nhớ đến món thịt dê kho tộ của Thất Lý Hương."
"Nếu Cố đại nhân có thể tới mở hàng, là vinh hạnh của quán nhỏ." Lục Văn Tình thấy Cố Tu Văn tình nguyện đi Thất Lý Hương ăn cơm nên rất vui sướng, "Đại nhân đi bây giờ sao?"
"Ừ, đi bây giờ." Cố Tu Văn nói, "Chẳng qua nơi này ngõ nhỏ hẹp, xe ngựa khó đi, Thất Lý Hương cách nơi này không xa, chỉ sợ muốn đi bộ qua."
Đường đường là huyện lệnh mà phải đi bộ, nên đương nhiên Lục Văn Tình không có lý nào lại cưỡi xe ngựa.
"Dân nữ dẫn đường cho Cố đại nhân nhé." Lục Văn Tình vội vàng đi hai bước về phía trước, dùng tư thế "mời" đối với hắn.
Cố Tu Văn là nam tử, nhưng bên cạnh hắn có gã sai vặt đồng hành, bên phía Lục Văn Tình cũng có Liên Kiều đi cùng, cũng không voi là mất lễ nghĩa, huống chi một người là quan, một người là dân.
Lục Văn Tình không nghĩ quá nhiều về việc này, chỉ tính toán rằng chờ lát nữa Cố Tu Văn sau khi tới Thất Lý Hương thì chuẩn bị đồ ăn gì cho ổn thỏa.
Vừa đi đường, vừa suy tư, cho nên khó tránh khỏi hơi thất thần, màn đêm dày đặc, mặc dù lúc này gã sai vặt cùng Liên Kiều đã châm đèn lồng trong tay, nhưng vẫn không tính sáng rực.
Lục Văn Tình bước đi, dẫm lên một viên đá, trẹo chân.
"Ai da." Lục Văn Tình không phòng bị, cả người nghiêng sang một bên, sắp sửa ngã trên mặt đất.
"Cẩn thận." Cố Tu Văn tay mắt lanh lẹ, vội vàng đỡ nàng.
Khi Lục Văn Tình vấp chân, đó là nghiêng về phía Cố Tu Văn, lúc này Cố Tu Văn nâng đỡ như vậy, dường như là hoàn toàn ôm Lục Văn Tình vào trong lòng ngực.
Cố Tu Văn chỉ cảm thấy có một mùi hương nhàn nhạt, trong nháy mắt, hương thơm quanh quẩn ở chóp mũi.
Mùi thơm thanh nhã khiến hắn hơi thất thần một chút, trong khoảng thời gian ngắn đã quên nâng nàng dậy.
Té ngã vào trong ngực người ngoài.
Người này lại là một nam tử, Hơn nữa lại là huyện lệnh của huyện nhà.
Lục Văn Tình đỏ mặt lên, vội vàng đứng thẳng, nhìn về phía Cố Tu Văn vén áo thi lễ, "Dân nữ vô ý, đại nhân thứ tội, cũng đa tạ đại nhân ra tay tương trợ."
"Không sao." Cố Tu Văn chắp tay ra sau lưng, nói, "Vừa rồi cũng chưa phát sinh cái gì."
Thấy Cố Tu Văn cũng không để ở trong lòng, lúc này Lục Văn Tình mới nhẹ nhàng thở ra, tiếp theo dẫn đường cho Cố Tu Văn, đi về phía Thất Lý Hương.
Chẳng qua là vì vừa rồi xấu hổ, vẻ mặt Lục Văn Tình ửng đỏ, lúc này cúi đầu, không dám nói lời nào.
Ngõ nhỏ hẹp, khi đi đường, tiếng vang vọng lại khá nặng nề.
Hai người không nói gì, chỉ có tiếng bước chân sàn sạt, càng khiến cho Lục Văn Tình cảm thấy không được tự nhiên.
Ra khỏi ngõ nhỏ, đi lên đường phố.