Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bình thường còn hay nói, quần áo cũng đẹp, chất vải cũng tốt, nhìn nhiều thì cảm thấy rất vui vẻ trong lòng, cho dù không mặc, chỉ cần nhìn thôi trong lòng cũng rất thoải mái rồi."

"Ta đây, coi như là phục vụ theo sở thích của nương ta đi."

Khương Hoán Nhuận tìm đại một lý do, lúc nói trong lòng cũng có chút lo lắng, giọng nói có chút thấp.

Bạch Lập Hạ nhìn dáng vẻ này của hắn, cũng không truy hỏi nữa, chỉ dẫn Khương Hoán Nhuận đi chọn vải vóc.

"Lần này mua vải mang về, có lẽ sẽ không đến đây một thời gian." Khương Hoán Nhuận chợt nói.

"Ồ? Trong nhà có việc gì sao?" Bạch Lập Hạ nói.

"Là việc học của ta." Khương Hoán Nhuận đáp: "Năm nay phải thi, cha mẹ của ta tìm cho ta một tiên sinh, để ta theo học trong nửa năm."

"Nghe nói vị tiên sinh này từng là bảng nhãn cao trung, cũng đã từng nhậm chức ở viện Hàn Lâm, chỉ là sau này bản thân không có chỗ dựa, nên không thể tiếp tục làm quan, nên mới về quê."

"Trước đây cha ta cũng đừng làm việc ở viện Hàn Lâm, cũng được coi là đồng sự với vị tiên sinh đó, tính tình cũng hợp nhau, nghe cha ta nhắc đến chuyện này liền cho ta đến đó ở nửa năm."

"Đến đó ở nửa năm, chuẩn bị cho kì thi vào tháng tám, lúc trở về, có lẽ sẽ là tháng 9."

"Đã là việc học thì càng là việc quan trọng, cha mẹ ngươi tính toán cho ngươi, nên nghe theo là tốt." Bạch Lập Hạ cười nói: "Vậy ta cũng chúc ngươi thuận lợi trong kì thi lần này, đề danh kim bảng."

"Vậy ta mong có thể được kết quả như ngươi nói." Khương Hoán Nhuận cười: "Đúng rồi, ta có cái này cho ngươi."

Khương Hoán Nhuận lấy ra một cái túi thơm, đưa cho Bạch Lập Hạ: "Đây là vật cầu bình an hôm ngày mươi lăm ta và nương ta đi chùa cầu được, nghe nói vô cùng linh nghiệm, nếu mang theo bên người có thể bình an."

Bạch Lập Hạ suy nghĩ một chút rồi đưa tay nhận lấy: "Cảm ơn."

Khương Hoán Nhuận thấy cô bé không từ chối, ý cười trên khuôn mặt càng rõ hơn: "Ta thấy vải ở bên kia không tệ, ta cũng mua một ít để may mấy bộ quần áo mang đi."

Hắn muốn dùng những chất liệu vải này để may quần áo?

Bạch Lập Hạ có chút dao động: "Mấy ngày nay ngươi thường xuyên chiếu cố cho việc làm ăn của Linh Lung Các, cũng là khách quen của quán, vừa rồi còn tặng ta hà bao bình an, vậy để ta tặng hai xấp vải này cho ngươi đi."

Cũng coi như là có qua có lại thôi." Bạch Lập Hạ lại bổ sung thêm một câu.

Bạch Lập Hạ muốn tặng quà cho hắn?

Khương Hoán Nhuận tất nhiên là vội vàng gật đầu đồng ý: "Vậy phải để ngươi tốn kém rồi."

Tặng vải cho hắn, lúc về phải dùng xấp vải này để may quần áo mặc…

Bốn bỏ năm lên, đợi chờ Bạch Lập Hạ tặng quần áo cho hắn.

Người bình thường sẽ không tặng quần áo, nếu Bạch Lập Hạ tặng quần áo cho hắn, vậy không phải là nói… Khương Hoán Nhuận cười híp mắt.

Xuân đi hạ đến.

Cuối tháng 5 là sinh nhật mười lăm tuổi của Bạch Lập Hạ.

Sau khi đến tuổi cập kê, Bạch Lập Hạ cảm thấy bản thân đã trở thành người lớn thật sự, về sau càng phải làm việc cho nhà mình, giúp đỡ cho cha mẹ.

Vì thế, không chỉ Linh Lung Các, ngay cả ở Hoành Chỉ Hiên hay là cửa hàng dược liệu Bạch Thị không đủ người, cô bé đều đến giúp đỡ.

Dùng lời người khác để nói, thì Bạch Lập Hạ hiện tại đã trở thành một cục gạch, nơi nào cần thì chuyển đến nơi đó.

Bạch Lập Hạ càng ngày càng quen việc làm ăn của cửa hàng, cũng càng ngày càng giống như trụ cột của gia đình, Bạch Thạch Đường không cần phải bận tâm đến mấy cửa hàng này, chỉ trở về nhà với Tô Mộc Lam và hai nhóc con.

Lúc này hai đứa nhỏ đang học bò, thỉnh thoảng cũng có thể đứng được, lại còn có tư thế muốn học bước.

Hơn nữa hai đứa nhỏ có tính tình hoạt bát thích cười, lại bụ bẫm, đã biết gọi cha mẹ, khiến cho người ta rất thích.

Bạch Thạch Đường thật sự hận không thể ở nhà mỗi ngày.

Đến Tô Mộc Lam còn trêu ghẹo hắn: "Nhà người ta thì cha mẹ dốc sức làm, con cái hưởng phúc, nhà mình thì con cái ra sức làm, cha mẹ ở nhà dưỡng già?"

"Con cái lớn rồi, tất nhiên là đã đến lúc phải bận rộn rồi." Bạch Thạch Đường xoa xoa cái đầu nhỏ của Bạch Vũ Linh đang ngồi trong lòng mình, cười nói: "Nhưng chắc chắn không để cho bọn nhỏ bận rộn không công, đợi đến mùa thu, ta muốn mua ít điền sản, giao cho bọn nhỏ tự quản lý."

Ngày thành hôn của Bạch Thuỷ Liễu đã được định sẽ tổ chức vào cuối năm nay, hôn sự của những đứa trẻ khác đều không cần phải lo lắng chút nào.

Đến mùa thu, Bạch Thạch ĐƯờng muốn cho bọn nhỏ chút điền sản, đây cũng xem như là có ý muốn phân chia gia sản trước, thuận tiện cũng muốn mua thêm của hồi môn cho các con gái.

Những thứ như điền sản, mặc dù không giống như đại phú đại quý nhưng cũng là khe nhỏ sông dài, thu nhập ổn định, cho con cái điền sản cũng là chuyện thích hợp nhất.

"Chàng làm cha, những chuyện này chàng lo nghĩ là được rồi." Tô Mộc Lam cười nói: "Ta hơi tầm thường một chút, đến lúc đó chỉ cho bọn nhỏ chút tiền thôi."

"Lại nói vẫn là làm nương thì hào phóng hơn một chút." Bạch Thạch Đường cười: "Chỉ là nói đến chuyện điền sản và tiền bạch, đại ca đến báo tin, bảo ta đi xem trà viên có thích hợp hay không."

"Có vẻ đại ca cũng muốn mua một trà viên lớn, sau này muốn kinh doanh trà, tạo nên danh tiếng."

Từ khi biết tin vui từ Vạn Tân Nguyệt, hiện tại Vạn Bằng Vân đã tập trung vào việc làm ăn kinh doanh, luôn cảm thấy mình chưa giữ lại được nhiều thứ cho con cái.

Đều là cha mẹ, Tô Mộc Lam có thể hiểu được ý của ông.

Nhưng…

Tô Mộc Lam ngừng một chút: "Việc này sao không giao cho nhị ca làm?"

Phan Lương Tiến rất bài xích Bạch Thạch Đường, sau khi Bạch Thạch Đường từ chức, Vạn Bằng Vân cũng kiêng dè một số chuyện trong thương hội, ngoài mặt thì tỏ ra xa cách với Bạch Thạch Đường để trấn an Phan Lương Tiến.

Hiện tại nếu muốn bắt đầu kinh doanh trà, nếu nói người Vạn Bằng Vân ưu tiên xem xét phải là Phan Lương Tiến mới đúng.

"Nói ra nàng có thể không tin, chuyện này là do nhị ca đề xuất, nói là để ta đến làm là thích hợp nhất." Bạch Thạch Đường đáp,

"Ồ? Việc này có hơi lạ, lẽ nào nhị ca muốn thăm dò chàng sao?"

"Có lẽ là không phải." Bạch Thạch Đường nói: "Đại ca để lại rất nhiều sản nghiệp cho Tân Nguyệt, Tân Nguyệt vốn có ý muốn để ta giúp đỡ quản lý, nhưng ta từ chối, bất đắc dĩ nàng mới mượn nhân công ở chỗ đại ca đến để quản lý, lúc thiếu nhân công, còn mượn một ít chỗ nhị ca."

"Có lẽ nhị ca nghĩ rằng, ta không nắm bắt cơ hội tốt như vậy để duy trì mối quan hệ với thương hội, có lẽ là thấy thật sự không có mưu đồ làm loạn giống như những gì huynh ấy nói, nên trong lòng mới cảm thấy yên tâm."

"Chuyện trà viên lần này, chưa nói đến thăm dò, nhưng chắc chắn huynh ấy cũng có ý quan sát.

Nhưng huynh ấy nghĩ như thế nào cũng không quan trọng, nếu đại ca muốn làm việc này, trùng hợp ta cũng có người và mối quan hệ thích hợp có thể làm được, cứ tận tâm tận lực làm tốt là được."

"Nhiều lúc cũng đừng nghĩ nhiều, ngược lại cũng không có nhiều phiền toái đâu."

"Nói không sai." Tô Mộc Lam cười, gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK