Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Là cuộc sống có một bà mẹ chồng vô cùng bá đạo, luôn muốn quyết định mọi chuyện, cả ngày nhặt xương trong trứng gà thì gọi là tốt đẹp sao?

Vẫn là cuộc sống gặp được người như Bạch Hữu Quang, cả ngày chỉ biết nghe lời của mẫu thân, cả ngày chỉ biết bắt nàng phải nghe lời mẹ chồng thì tốt đẹp sao?

Ánh mắt của Lưu thị lại đỏ thêm một chút, cuối cùng cũng áp chế không được sự oán hận đầy người, hét lên với Bạch Hữu Quang: "Được được được, ngươi cảm thấy đây là cuộc sống tốt đẹp thì ngươi cứ chậm rãi sống đi!"

Sau khi nói xong một câu như vậy, Lưu thị liền cúi đầu đi ra ngoài.

"Ngươi đi đâu vậy?" Bạch Hữu Quang vội vàng ngăn cản.

Lưu thị không muốn giải thích với Bạch Hữu Quang, đẩy hắn ra.

Bạch Hữu Quang không đề phòng, Lưu thị lại dùng mười phần sức lực, nên hắn lập tức bị đẩy xuống đất, đau đến nhe răng trợn mắt.

"Ngươi đúng là tiện nhân, ngươi dám đánh trượng phu của mình sao, làm phản rồi!" Hàn thị thấy thế, lập tức từ trên đất đứng dậy, thuận tay cầm cây chổi bên cạnh, đánh lên người Lưu thị.

"Không cần đánh nương." Đại Hổ và Nhị Hổ vội vàng tiến lên ngăn cản.

Hàn thị ra tay tàn nhẫn, thực sự muốn đánh người vì vậy dùng sức lực cũng không nhỏ, Lưu thị sợ hai nhi tử còn nhỏ bị đánh hỏng người nên vội vàng lao lên đỡ.

Vì vậy, cây chổi cứng rắn kia liền trực tiếp đánh vào người Lưu thị, quẹt hai lần qua gò má của Lưu thị, tạo thành vài vết thương hơi rỉ máu.

Trên người trên mặt đều vô cùng đau đớn, nhưng nhìn thấy Bạch Hữu Quang ngồi dưới mặt đất không hề nhúc nhích, thì đầu của Lưu thị còn càng đau hơn.

Trong lòng Lưu thị sôi sục từng cơn tức giận, thấy Hàn thị lại cầm chổi xông lên đánh mình, thì tức giận đoạt lại cây chổi, "Rầm" một tiếng ném sang bên cạnh.

"Đi, chúng ta đi." Lưu thị vươn tay một trái một phải túm Đại Hổ và Nhị Hổ đi ra khỏi nhà.

"Ôi…" Bạch Hữu Quang bây giờ mới đứng lên muốn nhấc chân đuổi theo.

Hàn thị ngăn cản hắn: "Đuổi cái gì mà đuổi."

"Nương." Bạch Hữu Quang dậm chân: "Náo loạn như vậy chắc chắn là muốn về nhà mẹ đẻ."

"Cứ để cho nàng ta về nhà mẹ đẻ đi." Hàn thị nhướng mắt, bĩu môi: "Mang theo mấy đứa nhỏ đi về thì ngươi sợ cái gì? Đến lúc đó người nhà mẹ đẻ sẽ chê cười nàng ta ở nhà chồng không đứng vững được gót chân, còn chê cười hai đứa nhỏ là người ngoài, đến lúc đó xem nàng ta có thể chịu được hay không."

"Trở về hai ba ngày cũng tốt, ăn cơm mấy ngày ở nhà mẹ đẻ còn tiết kiệm được đồ ăn cho nhà ta, vừa lúc nàng ta không phải bởi vì chuyện mấy đứa nhỏ đến học đường nên làm ầm ĩ sao, cũng để cho người nhà mẹ đẻ nhìn xem nàng ta kì cục cỡ nào."

"Cũng không biết làm ầm ĩ cái gì, mấy đứa nhỏ không đọc sách thì có thể chết sao? Ta cũng không thấy trong thôn có nhà ai bởi vì không biết chữ thì sẽ không sống nổi nữa, chỉ có nàng ta làm mấy chuyện lăn lộn mù quáng."

"Ta nói cho ngươi biết, lần này nàng ta về nhà mẹ đẻ muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu, ngươi tuyệt đối không thể đi sang bên đó đón về biết không? Loại chuyện này, ai cúi đầu trước thì người đó thiệt thòi, chúng ta có lý, không cần phải đi cúi đầu cầu xin người ta, như vậy thì cả đời đều phải cúi đầu, phải để cho các nàng ngoan ngoãn đến cầu xin chúng ta, thì sau này mới có thể bắt chẹt nàng ta được."

Hàn thị nói một thôi một hồi cũng không thấy Bạch Hữu Quang hé răng, liền vươn tay đập hắn một cái: "Nghe thấy không?"

"Ta biết rồi, nương." Bạch Hữu Quang gật đầu, đỡ Hàn thị: "Nương, nương cũng đừng tức giận, không đáng vì việc này chọc tức bản thân, nhanh chóng vào phòng nghỉ ngơi một chút, ta đi làm cơm trưa."

Hàn thị thấy rau dại còn chưa nhặt xong đang nằm trên đất, trong lòng lại thấy không thoải mái.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK