Nhưng nhìn thấy bộ dạng kích động của Đại tỷ và Nhị tỷ thì hai đứa cũng nhận ra, cha đã thật sự trở về rồi, rụt rè hô một câu: "Cha…."
"Trúc Diệp và Mễ Đậu cũng đã lớn như vậy…." Giọng nói của Bạch Thạch Đường mang theo một chút khàn khàn.
Chia cách ba năm, bây giờ đã trở về nhà của mình, nhìn thấy được bốn đứa nhỏ, trong lòng của hắn bây giờ cũng vô cùng xúc động, thậm chí trong mắt còn nổi lên một tầng sương mù mỏng.
Cảnh tượng phụ tử nhận nhau thật là khiến người ta kích động và tràn đầy ấm áp.
Tô Mộc Lam thậm chí còn cảm nhận được không khí ở xung quanh đều trở nên ấm áp hơn rất nhiều.
Chỉ là….
Các ngươi có nhận nhau hay kích động gì thì có thể buông nàng xuống trước rồi làm gì thì làm được không?
Cái kia…."
Tô Mộc Lam cố gắng quay đầu từ phía sau lưng của Bạch Thạch Đường.
Lúc này Bạch Thạch Đường mới phục hồi lại tinh thần, vội vàng cởi bỏ dây an toàn, thả Tô Mộc Lam xuống.
Tỷ đệ Bạch Thủy Liễu vội vàng mang ghế, chậu nước và mấy thứ khác tới, để cho Tô Mộc Lam ngồi xuống, lại giúp nàng cởi giày ra, lau sạch vết bẩn ở chỗ mắt cá chân, sau đó lấy khăn đã nhúng nước lạnh để đắp lên trên.
Bạch Lập Hạ vội vàng đi tìm Bạch Tam Thành đến nhà xem cho Tô Mộc Lam một chút.
"Nương sau này vẫn nên ngồi xe đi lại đi, đi bộ quá vất vả rồi, nương đừng không nỡ tiêu tiền, con cũng có thể kiếm tiền rồi, sau này con có thể nuôi sống bản thân cũng có thể trợ giúp cho gia đình."
Bạch Trúc Diệp nhìn mắt cá chân của Tô Mộc Lam sưng to như bánh bao, đau lòng vô cùng, lúc nói chuyện thì vành mắt đã đỏ ửng.
Bạch Thạch Đường đang múc nước từ trong vại ra, nghe thấy như vậy thì tay cầm gáo nước dừng lại một chút, sau đó tiếp tục múc nước vào trong chậu bưng tới, ngâm khăn rồi đưa cho Bạch Trúc Diệp, để cho cô bé đắp lên mắt cá chân cho Tô Mộc Lam.
"Thật sự không phải là không nỡ tiêu tiền, hôm nay nương vốn là ngồi xe trở về mà, chỉ là trên đường xảy ra chuyện ngoài ý muốn….
."
Tô Mộc Lam kể cho bọn nhỏ nghe chuyện xui xẻo mà nàng gặp phải trên đường.
"Chắc là đi ra ngoài không nhìn ngày giờ, loại chuyện này mà cũng có thể gặp được."
Cuối cùng Tô Mộc Lam tự giễu một câu.
"Nương cũng không thể nói như vậy, như tiên sinh nói là trong họa có phúc, trong phúc có họa, nhìn qua thì có thể là chuyện xui xẻo nhưng nương cũng đã gặp được cha là chuyện tốt còn gì." Bạch Mễ Đậu cười nói.
Cho nên mới nói, ra cửa không nhìn ngày giờ, loại chuyện như gặp người chết sống lại mà cũng có thể gặp phải.
Tô Mộc Lam than thở ở trong lòng, nhưng trên mặt vẫn chưa nói gì chỉ cười sờ đầu của Bạch Mễ Đậu: "Đúng vậy, Mễ Đậu nói rất đúng."
"Cha nương, hai người đi nghỉ ngơi trước đi, cơm canh đã nguội mất rồi, con đi hâm nóng lại." Bạch Thủy Liễu đứng lên đi về phía phòng bếp.
Ta đi giúp Thủy Liễu một tay." Bạch Thạch Đường cũng đứng lên.
"Cha, không cần đâu, cha chăm sóc nương đi, con có thể tự mình làm được." Bạch Thủy Liễu nhanh nhẹn xắn tay áo lên.
Để lộ ra một chút thịt ở cánh tay.
Vừa rồi Bạch Thạch Đường cũng chú ý tới, vóc dáng của bốn đứa nhỏ cũng không tính là thấp, thân thể nhìn qua cũng vô cùng khỏe mạnh, trên mặt cũng có thịt, ngay cả màu da cũng trắng hơn so với trẻ em nhà nông dân bình thường.
Những đứa nhỏ ở nhà nông thường xuyên phải xuống ruộng làm việc, ngay cả khi không bị phơi nắng nhiều tới mức đen thui thì ít nhất cũng là màu ngăm đen, màu da hơi trắng giống như bốn tỷ đệ thì rất ít.
Bốn đứa nhỏ ngày thường cũng ít khi phải xuống ruộng làm việc thì phải.
Trong lòng của Bạch Thạch Đường muốn hỏi những việc như mấy năm nay mọi người sống như thế nào, nhưng lời đã tới bên miệng mà vẫn không thể nói thành lời.