Càng nghĩ, nụ cười trên mặt Bạch Nhị Ngưu càng tươi hơn, cũng cảm thấy mình nịnh bợ Bạch Kim Bắc lúc này thật đúng đắn.
Mặt trời càng lên cao, thời tiết bấy giờ cũng có phần nóng lên.
Tuy nói đã vào thu, nhưng đến buổi trưa vẫn nắng đến mức khiến mọi người mồ hôi đầm đìa.
Bạch Khang Nguyên thấy thế liền bảo mọi người dừng việc trên tay lại, đến chỗ râm mát ngồi uống một ngụm trà, cũng bắt đầu giúp Tô Mộc Lam múc đồ ăn.
Múc cho mỗi người một bát thức ăn thật lớn, phối với một cái bánh bột lên men, nếu còn không đủ thì lại châm thêm thức ăn, đi vào trong sàng lấy thêm bánh bột ngô.
Bát thức ăn lớn được nấu rất ngon miệng, cũng được cho đầy đủ thịt ba chỉ, Tô Mộc Lam lại cho vào đó một ít tóp mỡ mà nàng làm, càng ăn càng thấy mùi thơm nức xông vào mũi.
"Món này nấu ngon đấy, mùi vị không tệ." Có người ăn thức ăn trong bát rồi cảm khái.
"Bánh bột ngô ăn cũng ngon." Lại có người nói thêm: "Ăn rất có mùi vị, không hề không có mùi vị như bánh bột ngô nhạt kia."
"Ta thấy, ăn riêng bánh bột ngô này cũng rất ngon đấy."
"Dường như bên trong được tẩm thêm ít dầu vừng và gia vị gì đấy, đừng nói, nhà Bạch Thạch Đường này đúng là có dụng tâm mà."
"Thịt trong thức ăn cũng không ít, rất thành thật..."
Đám người vây quanh lại cùng ăn cơm lại thầm bàn tán chuyện này, trên gương mặt họ đều mang đầy ý cười.
Người cùng thôn giúp nhau làm việc là chuyện nên làm, nhưng nếu như đối phương không tận tâm lo cơm nước, khó tránh khỏi việc khiến người ta cảm thấy nghẹn khuất trong lòng, lúc này Tô Mộc Lam lại bỏ nhiều thịt vào thức ăn như thế, khiến cho người ta mang tâm lý là mình cảm kích việc họ làm, vậy bản thân cũng sẽ thoải mái mà dốc sức hơn.
Nghỉ buổi trưa xong, buổi chiều lúc trời không quá nóng, Bạch Khang Nguyên lại bắt đầu thu xếp.
Đến tận lúc mặt trời ngã về tây, Tô Mộc Lam lại đặt bánh bao nóng hôi hổi mới ra lò xuống trước mặt mọi người.
Bánh bao nhân thịt rau hẹ, da mỏng nhưng nhân lớn, vừa căn một ngụm nước thịt tràn bốn phía, phối thêm một bát canh cải thìa thơm mát vô cùng tươi mới, một ngụm bánh bao một ngụm canh, một ngụm nồng đậm, một ngụm thơm tươi, thật sự là rất thư thản.
Đến mức, tất cả mọi người đã ợ một cái mà vẫn còn trông mong nhìn vào bánh bao thịt trong cái mẹt kia.
Không ăn, mùi vị của bánh bao này thật sự quá ngon, chỉ vừa nghĩ đến thôi lại muốn ăn thêm hai cái.
Nếu lại ăn thêm, bụng thật sự đã no căng, ăn nữa sẽ không chứa nổi.
Hơn nữa, mình lại đang đến nhà người ta làm việc, chủ nhà nấu cơm chiêu đãi đó là do chủ nhà hiểu chuyện, người làm việc ăn no rồi là được, nếu như cứ liều mình ăn đến mức no căng chẳng đi nổi, vậy thật sự đúng là không biết điều.
Cho nên, cho dù muốn họ cũng chỉ có thể nuốt nước miếng lại vào bụng, còn ngoài miệng thì lại cảm khái liên tục, liên tục tấm tắc khen đồ ăn nhà Tô Mộc Lam ăn ngon như thế nào.
Kết quả, vào lúc ban đêm, toàn bộ người thôn Bạch gia đều biết chuyện đồ ăn nhà Tô Mộc Lam ngon, hơn nữa còn làm việc vô cùng hào phóng.
Ngày thứ hai, lúc Bạch Khang Nguyên đang thu xếp để phân công làm việc, phát hiện ra số người đến làm việc hôm nay nhiều hơn hôm qua một nửa.
Trông thấy những người kia vừa cười hì hì, vừa mang vẻ mặt chờ đợi, nguyên nhân vì sao đến đây không cần nghĩ cũng biết.
Bạch Khang Nguyên thật sự có hơi khinh thường những người mỗi ngày đều chỉ mang tâm tư muốn ăn uống kia, nhưng nghĩ lại cũng nén giận đi.
Nhiều người một chút cũng tốt, hôm qua có không ít người, bức tường sân cũng đã xây được một nửa.