"Không phải chứ …" Phùng thị chu mặt lên càng giống cái bánh bao "Ngươi cũng quá keo kiệt, chỉ có hai cái bánh trứng gà mà không nỡ cho ta."
"Đúng là không nỡ cho tẩu, ngộ nhỡ cho tẩu ăn, tẩu ăn no bụng đến mức không ăn được những đồ ăn ngon khác thì làm sao bây giờ?" Tô Mộc Lam hài hước nói.
Lúc này Phùng thị mới phản ứng lại, duỗi tay đấm nhẹ lên vai của Tô Mộc Lam, nói "Biết ngay là ngươi vẫn còn nhớ đến ta mà, nói đi, món ngon gì thế, ăn ngon hơn cả bánh trứng gà sao?"
"Đương nhiên rồi, đó là món ăn mới ta vừa mới thử làm xong, chờ lát nữa đến nhà ta nếm thử nhé."
Tô Mộc Lam không tiết lộ tên của món ăn này, Phùng thị cũng không truy vấn đến tột cùng là cái gì.
Dù sao mặc kệ là món gì, đồ mà Tô Mộc Lam làm nhất định sẽ ăn ngon.
Tóm lại chính là không cần phải vắt óc suy nghĩ đoán mò, chỉ cần mang theo miệng và bụng là được.
Phùng thị nhếch miệng cười khà khà.
Bạch Khang Nguyên thấy mọi người đã đến đông đủ, ông liền hắng giọng nói "Hôm nay gọi mọi người tới để nói về thông cáo của nha môn bên kia đưa tới.
Nói là muốn xác định chất lượng của đất ở thôn ta xem độ phì nhiêu, lớn nhỏ thế nào, vị trí ra sao.
Mức độ tốt xấu chia làm 6 loại: thiên, thì, đích, lợi, nhân, hòa.
Loại thiên là tốt nhất, loại hòa là kém nhất, sau này mỗi một năm đóng thuế cũng dựa theo cấp bậc mà đóng, đồng ruộng tốt thì phải đóng nhiều, ruộng xấu hơn thì đóng ít đi."
"Thôn chúng ta ruộng tốt thì ít, ruộng trung bình thì nhiều nên nộp thuế má ít hơn.
Ta thấy đối với thôn của chúng ta mà nói cũng là một chuyện tốt, cũng là do triều đình ban ân, mọi người cũng nên khắc ghi một chút ân huệ mênh mông cuồn cuộn của hoàng đế cho ổn thỏa."
Dân chúng trong thôn không thèm để ý đến ân huệ của hoàng đế có mênh mông cuồn cuộn hay không, nhưng nghe thấy việc nộp thuế ít đi thì ai nấy đều hưng phấn, thì thầm với nhau nhà mình có bao nhiêu mẫu đất, có thể nộp bớt đi được bao nhiêu tiền thuế.
Trong khoảng thời gian ngắn, tiếng của mọi người lấn át hết lời nói của Bạch Khang Nguyên.
Bạch Khang Nguyên cũng không bận tâm đến việc này, chung quy lại đây là việc lớn, bất kể là ai nghe xong cũng vui mừng, cho nên thảo luận cũng không có gì lạ.
Chờ mọi người bàn tán thảo luận một lúc sâu, giọng nói đã thấp đi một chút thì Bạch Khang Nguyên mới bảo mọi người giữ yên lặng để nói tiếp.
"Ý của cấp trên là, các thôn thông báo một tiếng, khai chính xác rõ ràng đất đai của nhà mình, có khế đất thì cầm khế đất, chờ người của nha môn tới ghi chép vào danh sách cho mọi người, những ruộng khai hoang cũng vừa hay được đăng ký và được cấp khế đất."
"Ta đoán đến buổi chiều thì chủ bộ Phương đại nhân sẽ mang người tới.
Trong hai ngày tới, mỗi hộ gia đình phải để lại một người ở nhà, đến lúc ấy đi cùng người của nha môn ra đồng để kiểm tra thực tế đất đai.
"Ta cũng nói một câu cho các ngươi trước, muốn để lại người nào thì để, nhưng phải là người quyết định được mọi chuyện, biết nói chuyện.
Đừng để đến lúc hỏi cái gì cũng không biết, nói không nên lời, ngược lại khiến cho Phương đại nhân mất hứng, làm cho thôn Bạch gia chúng ta mất mặt."
Thôn Bạch gia là thôn xóm bình thường, không bì được với một ít dòng họ lớn.
Mặc dù con trai của Bạch Khang Nguyên cũng đã làm quan ở chủ bộ, nhưng hắn gặp quan huyện ở chỗ này cũng chỉ có vài lần.
Thôn Bạch gia đương nhiên cũng không chiếm được bất cứ ưu đãi gì.
Nếu chỉ vì một ít việc nhỏ mà khiến Phương chủ bộ bị mất ấn tượng đối với thôn Bạch gia thì không ổn chút nào, cho nên ông đành phải dặn dò kỹ thêm vài câu.
Thấy chính mình đã nói cơ bản hết thông tin, Bạch Khang Nguyên liền bảo mọi người giải tán, dặn dò bọn họ chú ý nghe tiếng chiêng vào buổi chiều.
Thấy Bạch Khang Nguyên nói xong, dân chúng ở trong thôn cũng không ở lại lâu, mọi người tản ra đi về phía nhà mình.
Phùng thị vội vàng níu lấy cánh tay Tô Mộc Lam, "Đi đi đi, nhanh đi nếm thử món ăn mới mà ngươi làm nào."
Nhìn hai mắt sáng rực của Phùng thị, Tô Mộc Lam cảm thấy đúng là người ham ăn.