Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Ngươi ở đây rửa lòng heo?” Phùng thị nhìn Tô Mộc Lam hỏi.

“Vâng.” Tô Mộc Lam gật đầu, thành thật trả lời: “Đi chợ trên trấn, thấy có bán nội tạng heo, Nên mua một chút lòng heo về, định buổi tối xào lên ăn.”

Vẻ mặt Phùng thị đột nhiên trở nên kì lạ, mím môi cúi đầu từ trong giỏ tre mình đang sách, lấy ra một con ra, đưa cho Tô Mộc Lam.

“Phùng tẩu tử, ngươi đây là muốn làm gì?” Tô Mộc Lam kinh ngạc, theo bản năng lùi về phía sau hai bước.

“Lần trước nói ngươi hai câu, cũng coi như ngươi nghe lời, biết sống tiết kiệm một chút, lại không nỡ để đứa nhỏ ăn thiếu thốn, ngay cả nội tạng heo cũng mua về nhà, muốn để bọn nhỏ ăn ngon hơn một chút.”

“Tẩu tử ta mềm lòng, không thể chứng kiến cảnh này, nhìn thấy mà mũi ta có chút chua xót, đây là ta mới mua mấy con cá, mới vừa bắt, còn rất tươi, vốn dĩ muốn về nhà hầm canh cá cho Vĩnh Hòa uống, nên cho ngươi một con, ngươi cũng hầm lên cho con uống.” Khi Phùng thị nói chuyện, mũi còn giật giật.

Lần này Tô Mộc Lam kinh ngạc ngay cả cằm cũng không khép lại được.

Này… Mạch máu não Phùng thị này thật sự là khác người bình thường!

Lúc trước nhìn thấy nàng ăn thịt thì lo lắng nàng tiêu tiền như nước, tương lai sau này trôi qua khổ sở, lúc này nhìn thấy nàng ở trong viện rửa lòng heo, lại bắt đầu đau lòng nàng cuộc sống trôi qua vất vả.

Tô Mộc Lam có chút không nói lên lời nhìn trời, trong thời gian ngắn không biết nên trả lời Phùng thị như thế nào.

“Được rồi, đừng ngại, ngượng ngùng, cho ngươi cầm thì cầm đi, lúc trước ta là nói không cho phép lúc ngươi nghèo đến nhà ta xin bánh ngô, nhưng đó là nói bánh ngô, đây là cá, đồ không giống nhau, cuộc sống trôi qua khổ như vậy rồi, đừng đứng đây cạnh mạnh nữa, không nghĩ cho bản thân, cũng vì đứa trẻ mà suy nghĩ một chút.

Phùng thị nói xong, cầm cá trong tay dúi vào tay Tô Mộc Lam.

Lúc này, Phùng thị bên ngoài xem náo nhiệt không bình tĩnh được.

Nàng ta chính là muốn thấy Tô Mộc Lam cúi đầu chấp nhận, thậm chí đã chuẩn bị sau khi Tô Mộc Lam bị Phùng thi giáo huấn, lại đến chế nhạo một hồi, làm cho Tô Mộc Lam mất hết mặt mũi, nhưng xem ra náo nhiệt này, chuyện nàng ta muốn thấy lại không xảy ra, ngược lại thấy được Phùng thị nhét cá vào tay Tô Mộc Lam.

Không thể chịu đựng được.

Trương thị vừa vội vừa tức, mắt đảo vài vòng, ba bước đi làm hai bước đến trước mặt Phùng thị: “Phùng tẩu tử, ngươi cho nàng làm cái gì, Tô thị này có chân có tay có thể làm việc để sống, nghe nói khoảng thời gian gần đây ở trên trấn bán khoai lang sấy dẻo lời được không ít đâu, nàng mới không thiếu cá ăn, lòng tốt của Phùng tẩu tử thật sự dùng sai người rồi.”

Phùng thị mở to hai mắt nhìn, nhìn Trương thị rồi lại nhìn Tô Mộc Lam: “Nương Thủy Liễu thật sự kiếm được không ít tiền?”

Không đợi Tô thị nói, Trương thị đã gật đầu như gà mổ thóc: “Phùng tẩu tử, lời ta nói đều là thật, không tin ngươi đi vào thôn hỏi một chút, có vài người ở trên trấn nhìn thấy nàng, kinh doanh rất tốt, đi chợ một hồi kiếm được không ít tiền.”

“Nếu thật sự như lời nói...’”

Phùng thị có chút đăm chiêu, sau khi ở đó chần chờ chốc lát, từ trong giỏ tre, lại lấy ra con cá nhỏ hơn một chút, liền cầm cùng con cá lúc trước, cả hai con cá đều nhét cả vào tay Tô Mộc Lam.

Nhìn không hiểu!

Trương thị vừa sợ lại kinh ngạc, vội vàng giơ tay ngăn: “Phùng tẩu tử, ngươi đây là làm gì, đã nói Tô thị này có thể kiếm tiền, ngươi còn cho nàng cá?”

Hơn nữa không chỉ một con, còn muốn cho hai con.

Phùng thị này, là điên rồi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK