Hôm nay, có thể nói là chính mình thật vất vả ra cửa hít thở không khí, nhìn thấy Lục Văn Tình liền muốn xả lửa giận toàn thân ra ngoài, không ngờ lại bị Lục Văn Tình mạnh mẽ đâm cho mấy dao nhỏ, hơn nữa mũi đao lại chỉ hướng vào trái tim mà đâm.
Lục Văn Viện làm sao có thể chịu đựng được chứ?
Tô Mộc Lam đứng bàng quan trước sự việc, không rõ ngọn nguồn những việc này, nhưng nhìn thấy bộ dáng của Lục Văn Viện lúc này như ăn phải ruồi bọ vậy, liền biết Lục Văn Tình hiện tại đang thong thả ung dung rắc một lớp muối lên vết thương của Lục Văn Viện.
Điều này làm Tô Mộc Lam không nhịn được nhoẻn miệng cười.
Không phải nói chứ Lục Văn Tình luôn luôn biểu hiện đoan trang hào phóng, có thể thấy là người lương thiện, không ngờ là lúc đấu võ mồm ở chỗ này cũng có thời điểm sắc bén như vậy.
Thật sự không nhịn được muốn dựng ngón tay cái đối với nàng.
"Ngươi cười cái gì mà cười!"
Lục Văn Viện bị Lục Văn Tình nói đến mức á khẩu không trả lời được, mặt đen như đáy nồi, nhưng cũng bởi vì không biết nên trả đũa Lục Văn Tình như thế nào nên toàn thân bức bí tràn đầy lửa giận, hiện tại nhìn thấy Tô Mộc Lam đứng bên cạnh Lục Văn Tình, trang điểm cũng không thu hút gì liền quát một tiếng.
Lục Văn Tình thấy thế, lập tức bất mãn, "Ngươi làm gì mà giận chó đánh mèo người khác chứ?"
"Ồ, sao đại đường tỷ lại bênh vực một phụ nữ nhà quê như thế, người ta nói Thất Lý Hương bán đồ ăn kém cỏi chẳng có tên tuổi gì, hiện tại coi bộ dạng này xem ra cũng là có nguyên nhân."
Lục Văn Viện ngừng lại, nhìn về phía Tô Mộc Lam, ánh mắt cũng tràn đầy tức giận, "Còn ngươi, cũng không mở mắt ra nhìn một chút xem đây là địa phương nào, vải vóc ở nơi này ngươi mua nổi sao?"
"Ngươi……"
Tô Mộc Lam túm tay áo của Lục Văn Tình, ý bảo nàng tạm thời đừng nóng nảy, rồi sau đó bước tới phía trước một bước, cười khanh khách nhìn về phía Lục Văn Viện, "Chỉ sợ, nguyên liệu mà ta mua, chưa chắc ngươi đã mua nổi."
Nàng vừa dứt lời, Lục Văn Viện tức giận đến tái mặt đi một chút "Thật là cười chết người, ta chính là đại tiểu thư nhà họ Lục, bên trong Linh Lung Các này chẳng lẽ còn có vải dệt mà ta mua không nổi chắc?"
"Không tin? Vậy thử xem sao?" Tô Mộc Lam nói, khóe miệng hiện lên ý cười, ánh mắt nồng đậm khinh miệt, "Thử xem xem Lục tiểu thư mua nguyên liệu, có nhiều bằng ta hay không, có đắt hơn ta hay không nhé?"
Bị Lục Văn Tình khinh thường thì thôi, hiện tại tình huống bên phía đại phòng bên kia thật sự tốt hơn so với nhị phòng nhà nàng rất nhiều, khó tránh khỏi muốn cúi đầu.
Thế nhưng lúc này nàng lại bị một phụ nữ nhà quê thoạt nhìn có vẻ nghèo kiết hủ lậu coi thường?
Như vậy làm sao mà nhẫn nhịn được chứ.
Lục Văn Viện quả thực sắp tức giận đến mức bùng nổ, nghiến răng nghiến lợi quát, "So thì so, chẳng lẽ còn không thắng nổi ngươi chắc? Bổn tiểu thư không tin, bên trong Linh Lung Các này còn có đồ vật mà ta không mua nổi chăng?"
Nàng cũng không tin mình chẳng lẽ còn thua cả một phụ nữ nhà quê sao?
Tô Mộc Lam cười cười, vẫy tay tiểu nhị đứng bên cạnh "Nơi này của các để nguyên liệu đắt nhất ở đâu?"
Tiểu nhị này chính là người vừa rồi rót trà cho Tô Mộc Lam uống ở hậu viện, biết thân phận của Tô Mộc Lam, vừa rồi vẫn luôn ở bên cạnh chờ giúp khách lấy vải dệt, thấy toàn bộ cuộc tranh chấp vừa rồi giữa Lục Văn Viện cùng Lục Văn Tình và Tô Mộc Lam, lúc này thấy Tô Mộc Lam nói như vậy, lập tức hiểu rõ ý của nàng, cười đi lên nghênh đón.
"Nguyên liệu đắt nhất đều ở bên này." Tiểu nhị dẫn ba người đi sang khu vực bày biện nguyên liệu sang trọng và đắt tiền nhất, giới thiệu nói, "Đây là nơi để nguyên liệu đắt nhất, đều là từ phía Tô Châu chuyển đến, chỗ này là gấm trắng, chỗ này là vải sa tanh dệt, còn có cái này là vải hoa sa tanh, các loại màu sắc và hoa văn đều ở chỗ này."