Mục lục
Mẹ Kế Đanh Đá Nuôi Con Trong Nhà Nông
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Mộc Lam nói lời này, đem đồ trong sọt tre dọn ra, “Thịt nạc xào chua ngọt kết hợp thêm với cơm, lại trộn dưa leo vào, làm một món cà tím sốt tỏi.

“Nương biết làm thịt xào chua ngọt?” Bạch Thủy Liễu kinh ngạc há to miệng.

“Có gì sao?” Tô Mộc Lam dừng động tác trong tay.

“Không, không có gì, chỉ là cảm thấy nương rất lợi hại.” Bạch Thủy Liễu giải thích nói, “Nương đến cả thịt xào chua ngọt cũng biết làm.”

“Đúng vậy, nương thực sự rất lợi hại, lúc trước chỉ ở tiệm rượu trên trấn nghe nói qua thịt xào chua ngọt, thôn chúng ta vẫn chưa nghe thấy có nhà ai biết làm, áng chừng chỉ có có Tống đầu bếp ở thôn kế bên người mà làm yến tiệc cho người khác mới biết làm thôi.” Bạch Lập Hạ cũng nói theo.

Nghe nói Tống đầu bếp còn biết làm thịt lợn xé nữa, chính là hồi trước cha dẫn bọn họ đi lên tiệm rượu ở trấn ăn qua thịt lợn xé.

Mắt Tô Mộc Lam chớp một lúc.

ình thường nhà nông dân đều sẽ tiết kiệm, thịt không thể mỗi ngày đều ăn được, lúc ăn vào cảm thấy thịt làm thế nào cũng đều ngon cả, cũng sẽ không chuyên tâm đi nghiên cứu thịt làm thế nào mới có thể làm ra càng ngon hơn.

Bên cạnh đó, người nông dân ít tiếp xúc với thế giới, cho dù có tiệc rượu gì đó, người phụ nữ đa phần đều không thể đi, nhiều món ăn ngon cũng đều chưa từng ăn qua, đừng bàn đến việc biết làm.

Nói như vậy, nàng biết làm thịt xào chua ngọt, cũng hiện rõ sự phát triển khác thường.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc, nhếch môi cười, “Lúc lúc trước ở tiệm rượu trên huyện thành rửa chén cho người ta, thấy đầu bếp làm, thịt xào chua ngọt này làm như thế nào đều hiểu và khắc sâu trong lòng, sau đó cầu xin đầu bếp để bản thân thử một lần, đừng nói, mùi vị ta làm ra thật sự không ngấy, Đơn cả đầu bếp cũng nói ngon.”

“Có gì sao?” Tô Mộc Lam dừng động tác trong tay.

“Không, không có gì, chỉ là cảm thấy nương rất lợi hại.” Bạch Thủy Liễu giải thích nói, “Nương đến cả thịt xào chua ngọt cũng biết làm.”

“Đúng vậy, nương thực sự rất lợi hại, lúc trước chỉ ở tiệm rượu trên trấn nghe nói qua thịt xào chua ngọt, thôn chúng ta vẫn chưa nghe thấy có nhà ai biết làm, áng chừng chỉ có có Tống đầu bếp ở thôn kế bên người mà làm yến tiệc cho những người khác mới biết làm thôi.” Bạch Lập Hạ cũng nói theo.

Nghe nói Tống đầu bếp còn biết làm thịt lợn xé nữa, chính là hồi trước cha dẫn bọn họ đi lên tiệm rượu ở trấn ăn qua thịt lợn xé.

Mắt Tô Mộc Lam chớp mắt một lúc.

ình thường nhà nông dân đều sẽ tiết kiệm, thịt không thể mỗi ngày đều ăn được, lúc ăn vào cảm thấy thịt làm thế nào cũng đều ngon cả, cũng sẽ không chuyên tâm đi nghiên cứu thịt làm sao có thể làm ra càng ngon hơn.

Bên cạnh đó, người nông dân ít tiếp xúc với thế giới, cho dù có tiệc rượu gì đó, người phụ nữ đa phần đều không thể đi, nhiều món ăn ngon cũng đều chưa từng ăn qua, đừng bàn đến việc biết làm.

Nói như vậy, nàng biết làm thịt xào chua ngọt, cũng hiện rõ sự phát triển khác thường.

Tô Mộc Lam suy nghĩ một lúc, nhếch môi cười, “Lúc lúc trước ở tiệm rượu trên huyện thành rửa chén cho người ta, thấy đầu bếp làm, thịt xào chua ngọt này làm như thế nào đều biết cả và khắc sâu trong lòng, sau đó cầu xin đầu bếp để bản thân thử một lần, đừng nói, mùi vị ta làm ra thật sự không ngấy, đến cả đầu bếp cũng nói ngon.”

Người nông dân rất nghèo, đặc biệt là xuyên vào cơ thể nguyên chủ sớm đã mất mẹ ruột, cha ruột rất nhanh cưới mẹ kế, ở nhà không được yêu thích, việc gì đều làm thì không nói, cũng ở bên ngoài cùng người lớn làm thuê, rửa bát chạy bàn gì đó là chuyện nhỏ nhặt.

Lý do này biện minh nàng biết làm món này hay cái gì đó, chắc là phù hợp nhất rồi.

Quả nhiên, đợi nàng nói xong câu này, Tô Mộc Lam liền thấy sự hoài nghi trên mặt Bạch Thủy Liễu và Bạch Lập Hạ dường như biến mất đi, chỉ còn sót lại niềm vui sướng tràn ngập, và cùng với mong đợi.

Chung quy lại Tô Mộc Lam nói đến cả đầu bếp ở tiệm rượu cũng nói thịt xào chua ngọt nàng làm ra mùi vị rất tốt, vậy thì cách làm đó phải rất ngon, thật là muốn sớm được nếm thử.

Bạch Trúc Diệp và Bạch Mễ Đậu cũng nuốt nước bọt theo, ánh mắt mong chờ nhìn Tô Mộc Lam.

Tô Mộc Lam thấy vậy, cũng không chậm trễ thêm, nhanh chóng đi vào phòng bếp, hấp cơm, bắt đầu làm thịt xào chua ngọt.

Bận rộn một phen, cơm trưa cũng rất nhanh bưng lên trên bàn.

Cơm trắng tinh, ngửi vào thơm phức, thịt xào chua ngọt, màu sắc tươi tắn, mùi thơm thịt khắp phía, nộm dưa leo, thơm mát giòn rụm, cà tím xào tỏi cũng vô cùng thơm....

Có thể nói, đây không phải là một bữa phức tạp, nhưng cơm trưa này cũng đủ khiến người nhỏ nước dãi.

Đám nhóc không tự chủ được không hẹn mà cùng lúc nuốt nước miếng xuống, ánh mắt lóe sáng.

Tô Mộc Lam nhìn bộ dạng của bọn họ, cười mà kêu đám nhóc mau bưng cơm của bản thân.

“Nương, mau ngồi đi.” Bạch Mễ Đậu phủi phủi vào ghế đẩu kế bên.

“Đến rồi.” Tô Mộc Lam xới cơm cho mình, cùng đến trong sân, cùng ngồi xuống với đám nhóc.

Chỉ là lúc nhìn thấy bên ngoài có người lần lượt hái rau từ trong vườn rau, Tô Mộc Lam suy nghĩ, đứng lên, “Chúng ta vẫn là đi nhà chính ăn cơm đi.”

Nói vậy, bưng đĩa thịt xào chua ngọt trên bàn lên, sải bước đi về phía gian nhà chính.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK