Thức ăn mà tốn nhiều chi phí, nếu bị thừa sẽ dễ bị hỏng, chẳng qua nương làm thức ăn ngon, người khác cũng thấy vậy nên thức ăn này mới bán nhanh, cho nên không bị hao tổn gì, cũng có thể bảo đảm nguồn lợi nhuận này.
Nếu là nhà người khác, còn tổn thất thêm khoản tiền thuê cửa hiệu, có thể lãi hai đến ba phần đã là chuyện cực kì may mắn.
Nếu gặp phải tình huống gì ngoài ý muốn, chuyện có kiếm được tiền hay không cũng khó nói.
Đỗ thị lại tính toán như vậy, coi những thứ như đường cát trắng và dầu đều từ trên trời rơi xuống hay sao? chẳng lẽ làm bỏng ngô kiếm tiền tất cả đều chỉ dựa vào mỗi hạt ngô của nhà nàng ta hay sao?
Cho dù chỉ có ngươi có hạt ngô này, cũng phải nhìn xem ngươi có năng lực biến hạt ngô này thành bỏng ngô ăn ngon hay không đã.
Cả người Bạch Thủy Liễu giận run lên, mặt nén giận đến mức đỏ bừng, há miệng muốn cãi cọ với Đỗ thị kia.
Tô Mộc Lam lại ngăn cản cô bé lại.
"Nương……" Bạch Thủy Liễu dậm chân nói.
"Ngươi thật sự muốn bán năm đồng tiền một cân hạt ngô này?" Tô Mộc Lam cười khanh khách mà nhìn về phía Đỗ thị, hỏi.
"Dưới năm đồng tiền ta không bán, hạt ngô này của ta đúng là rất trân quý." Đỗ thị thấy Bạch Thủy Liễu tức giận thành như vậy, Bạch Vũ Trụ đứng ở bên cạnh cũng nhăn nhó mặt lại, biết chính mình nói có cơ sở, cho nên càng chắc chắn gật đầu, "Nếu không ngươi có thể đi hỏi thăm thử xem mấy chục dặm quanh chỗ này của chúng ta có nơi nào bán loại ngô này hay không?" Vật đắt vì hiếm.
Tuy Tô Mộc Lam trả giá cao để mua hạt ngô nhà nàng nhưng chung quy lại vẫn có lãi, chẳng qua chỉ lãi ít đi một chút mà thôi.
Nhưng nếu không có hạt ngô của nhà nàng thì không thể làm món bỏng ngô kia để bán được, đến lúc đó chẳng kiếm được đồng nào chứ đừng nói là kiếm ít đi một chút.
Đỗ thị cảm thấy Tô Mộc Lam không thể nào không tính toán rõ được điểm này.
Trong nhà có nhiều ngô như vậy, nếu cứ theo giá năm đồng một cân mà bán thì hơn một ngàn cân thì … Phát tài, phát tài rồi.
Đỗ thị cố nhịn, không để chính mình cười lên thành tiếng.
Tô Mộc Lam cũng cười nhạt "Nếu ngươi đã nói hạt ngô của ngươi thật sự trân quý như vậy, thế thì giữ lại cho bản thân dùng đi, tốt nhất sau này có thể biến thành hạt vàng thì cũng có thể bán được giá tốt."
"Loại hạt vàng quý giá như thế này, ta không mua nổi đâu, hôm nay chạy tới đây một chuyến làm phiền rồi, ta đi trước vậy.
"Chú Vũ Trụ, chúng ta đi thôi." Tô Mộc Lam nói chuyện, kéo Bạch Thủy Liễu lên xe bò.
Bạch Vũ Trụ vốn khinh thường Đỗ thị hét giá hạt ngô trên trời này, vừa rồi định cãi cọ với Đỗ thị kia một trận, có điều vừa rồi lời Đỗ thị nói cũng nhắc nhở ông.
Ông chỉ là người đánh xe kiếm tiền mà thôi, không thể ra mặt quyết định thay chủ nhà được.
Kể cả ông muốn bênh vực kẻ yếu, ngộ nhỡ người chủ nhà này nhắm mắt nhắm mũi chấp nhận mức giá này thì hành động của ông chỉ khiến chủ nhân lâm vào thế bí.
Cho nên ngay từ đầu Bạch Vũ Trụ đã im miệng, mặc dù tức giận đến nghiến răng ken két nhưng vẫn nhịn xuống.
Lúc này thấy Tô Mộc Lam không để ý tới sự uy hiếp của Đỗ thị, vô cùng kiên cường mà phất tay áo rời đi, trong lòng ông lập tức cảm thấy vui sướng vô cùng, "Haiz, được rồi, ta đi ngay đây."
Vừa dứt lời, ông đã ngồi xuống đầu xe, vung roi trong tay lên khoảng không rồi đập xuống.
Con bò kêu "Mu" một tiếng, thay đổi phương hướng đi trở về.
Đỗ thị đứng sững sờ tại chỗ, một lúc lâu sau mới hồi phục tinh thần lại.
Thấy không còn bóng dáng của đoàn người Tô Mộc Lam nữa, Đỗ thị lập tức hoảng sợ.